Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 293 : Ai bảo cô cậu ấy chết rồi?

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Chloe vẫn chọn một chiếc sơ mi trắng, tốn chưa tới ba phút nhưng trò chuyện đưa đẩy với nhân viên thì những hai mươi phút, còn không có ý định dừng lại. Chloe hài hước dí dỏm, chọc cho mấy cô nhân viên hai mắt sáng quắc. Có mấy lần Cố Sơ muốn bước lên ngắt ngang nhưng nghĩ tới thân phận của anh ta, cô đành nhẫn nhịn.



Lại đợi thêm mười mấy phút nữa, Cố Sơ quả thực chịu hết nổi mới bước tới, giật lấy chiếc sơ mi trong tay anh ta, đặt lên quầy: “Thanh toán!”



Cô nhân viên hết hồn vì khí thế của cô, rồi nhìn sang Chloe. Chloe đi tới, nhìn Cố Sơ chăm chú có vẻ hứng thú: “Giận đấy à?”



Cố Sơ quay đầu nhìn anh ta, cố ép ra một nụ cười: “Đâu có, chỉ là muốn nhắc nhở anh Chloe một câu, anh còn nhùng nhằng thêm một tiếng nữa là tới giờ tan tầm của Thượng Hải, ở đây mà tắc đường là đáng sợ lắm.”



Chloe quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, nhìn đến nỗi Cố Sơ nổi cả da gà, rồi lại nghe anh ta cười: “Cô bé cũng thú vị đấy.”



“Cảm ơn.” Cố Sơ đón ánh mắt của anh ta.



Chloe vừa nhìn cô vừa rút ví tiền ra, đặt thẻ ngân hàng lên quầy thanh toán. Cố Sơ đang định nói để cô thanh toán thì thấy anh ta bất ngờ sát lại gần cô, gần như chạm vào môi cô. Cố Sơ hoảng hốt nhưng không kịp né tránh, vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt anh ta.



Hai người nhìn nhau như thế khoảng mấy giây thì Chloe thu lại nụ cười của mình, ánh mắt có vẻ nghiêm túc, hạ thấp giọng nói: “Ngoại trừ tên nhóc Lục Bắc Thần kia, cô là người đầu tiên dám ra lệnh cho tôi làm việc, gan của cô không nhỏ đâu.”



Cố Sơ không thân thiết với anh ta cũng chẳng thể đoán được tính tình người này. Từ lúc gặp mặt tới bây giờ, anh ta luôn cười ha ha, lúc nào cũng khoe khoang đôi mắt hoa đào còn yêu mị hơn cả phụ nữ của mình, thế nên vừa mới nghiêm túc trở lại, cô không rõ là anh ta giận thật hay đang giả vờ. Cô đành bấm bụng nói: “Tôi có thể làm được bạn gái của Lục Bắc Thần, anh nói xem, gan có to hay không?



Chloe không ngờ cô lại nói vậy, ngẩn ra giây lát rồi ngay lập tức cười phá lên, chỉ vào cô: “Thú vị, đúng là thú vị thật.”



Cố Sơ thầm thở phào một hơi. May quá không giận, thật ra cô rất sợ anh ta quay đầu đặt vé khứ hồi.



“Người đẹp, quẹt thẻ.” Chloe bật tay ra hiệu với nữ nhân viên, rồi cầm áo sơ mi vào phòng thay đồ.



Chẳng mấy chốc, Chloe đã thay xong áo sơ mi đi ra ngoài, cả gương cũng không soi, chỉ vào chiếc sơ mi bị hắt café, nói với nhân viên: “Có thể phiền cô vứt hộ không?”



Cố Sơ thầm mỉa mai trong lòng, cái đồ hám của.


Chloe nhìn biểu cảm của cô, nghi hoặc trong lòng, ngẫm nghĩ rồi lấy bả vai huých vào người cô, dò hỏi: “Nhà họ Cố của cô và nhà họ Lục có làm ăn qua lại đúng không? Nếu đã vậy, sao cô không hiểu chút nào về Lục Bắc Thần thế?”



Cố Sơ nghe xong, liên tục xua tay: “Nhà họ Cố sao có thể làm ăn qua lại với nhà họ Lục chứ? Không có, không có.” Cô không hề kinh ngạc anh ta biết họ của mình, chắc chắn là Lục Bắc Thần nói với anh ta, cộng thêm Chloe bản thân vốn là một thám tử, muốn điều tra một người không khó.



Chloe nghe xong càng khó hiểu: “Là cô không biết thì có?”



“Nhà tôi kinh doanh dược phẩm, sao có hợp tác với nhà họ Lục chứ.” Trước đây cô chưa từng nghe nói bố nhắc tới chuyện làm ăn với nhà họ Lục.



“Lẽ nào… cô không biết Lục Chấn Dương?”



Lục Chấn Dương? Bố của Lục Bắc Thần.



“Nghe nói nhưng chưa gặp, nói chi tới quen biết.”



“Vậy trong nhà họ Lục cô quen ai?” Chloe tò mò.



“Quen Lục Bắc Thần, với cả…” Ánh mắt Cố Sơ chợt tối đi, cô hít sâu một hơi: “Em trai của Bắc Thần, Bắc Thâm.”



“À…” Chloe hiểu ra.



Nghe giọng điệu của anh ta, Cố Sơ bỗng kích động: “Anh biết Bắc Thâm à?”



“Cô có quan hệ gì với Bắc Thâm?” Chloe không trả lời, mỉm cười hỏi ngược lại.



“Tôi… sao anh nhiều chuyện thế nhỉ? Có quan hệ gì liên quan gì tới anh?” Cố Sơ trút hết bực tức, ngưng lại vài giây rồi thấp giọng nói: “Anh ấy đã qua đời rồi, nói những chuyện này làm gì chứ.”



Ai ngờ Chloe cười: “Qua đời? Ai bảo cô là cậu ấy chết rồi?”