Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 306 : Bóng tối trước lúc bình minh

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


‘Lời khai’ của Thích Kiều Kiều khiến vụ án có một sự phát triển hoàn toàn mới. Cô ta không trốn tránh hành vi vi phạm điều lệ an toàn vệ sinh thực phẩm của nhà hàng, cũng thừa nhận việc này nói ra đích thực động trời, nhưng từ góc độ ẩm thực, nấu nướng, cô ta lại đầy lý lẽ. Gương mặt nhỏ của Thích Kiều Kiều được trang điểm tỉ mỉ, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên đủ để khiến xương cốt đàn ông yếu mềm hết cả, khi cất lời lại có chất giọng mềm mại nhu tình của con gái Giang Nam, có thể thấy ắt sẽ được chào đón rất nồng nhiệt trong các mối quan hệ.



Sau khi La Trì nhận được ghi chép thẩm vấn Thích Kiều Kiều từ Thượng Hải gửi fax tới, đầu mày nhíu chặt lại đủ để kẹp chết một con ruồi. Anh ấy đưa cho Lục Bắc Thần xem, sắc mặt Lục Bắc Thần cũng chẳng khá hơn. Thịnh Thiên Vỹ vẫn còn ở trong cục cảnh sát, những chứng cứ bất lợi đối với anh ta thì liên tục được gửi tới. Lúc nghỉ ngơi, La Trì châm một điếu thuốc, ước lượng độ nặng nhẹ của cuốn sổ ghi chép rồi thở dài: “Thịnh Thiên Vỹ rốt cuộc đang giở trò gì?”



Thịnh Thiên Vỹ muốn làm gì chẳng ai biết rõ. Sau lần cân sức đầu tiên với cảnh sát, anh ấy và La Trì đều không phải người thắng cuộc. Lục Bắc Thần ngồi trong phòng quan sát nhìn rất rõ biểu cảm sửng sốt của Thịnh Thiên Vỹ sau khi nghe tin Thẩm Cường gặp nạn, không giống như đóng kịch. Còn về bí mật giấu trong lòng Thịnh Thiên Vỹ, có lẽ lời khai này Thích Kiều Kiều cũng chưa hẳn là chuyện xấu.



Khi hỏi về những người như Tiểu Vũ, Thẩm Cường, Thích Kiều Kiều vẫn giữ lời khai thống nhất như lần trước, cô ta vẫn còn nằm trong phạm vi thẩm vấn của cảnh sát. So với sự ‘hợp tác’ của Thích Kiều Kiều, rõ ràng Tề Tuyết không thân mật như vậy. Với tư cách là người phụ trách thẩm mỹ viện bị cảnh sát tìm ra số mỡ và máu người âm thầm tích trữ, trách nhiệm của cô ta cực kỳ nặng nề. Cả hai thẩm mỹ viện tại Bắc Kinh và Thượng Hải đồng thời bị cảnh sát điều tra, nói với bên ngoài là ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, thực tế là đã gây tổn hại tới lợi ích của các hội viên, không những phải đền bù thiệt hại mà còn bắt buộc phải tường trình rõ ràng với cảnh sát.



Trong phòng thẩm vấn, Tề Tuyết rất trang nhã. Cô ta từng chỉnh hình, thế nên dù là vóc dáng hay diện mạo đều được điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, nhất là ngũ quan, đẹp tới mức không thể tìm thấy một tỳ vết nào. Mái tóc cô ta được cắt bằng tới ngang vai, đuôi tóc được xử lý rất tốt. Cả người từ trên xuống dưới mặc dù không phải đều là hàng hiệu nhưng có thể nhận ra quần áo rất cầu toàn, chủ yếu là đặt may. Duy chỉ có điều tính tình quá lạnh, cô ta uống café, trả lời những câu hỏi của điều tra viên mang tính lựa chọn.



Cô ta cũng giống như Thích Kiều Kiều, đã là người phụ trách từ trước khi thương hiệu ‘Khiêm’ được tập đoàn Viễn Thăng thu mua, sau khi thay đổi quyền cổ đông, vị trí của hai người này không hề thay đổi, tiếp tục quản lý thẩm mỹ viện và Ngoại Than Hối. Hoặc có thể vì Thịnh Thiên Vỹ vốn dĩ không để ý chút nào tới cuộc mua bán được dâng tới tận cửa này, nên từ lúc tiếp quản cho tới bây giờ vẫn chưa đặt ra yêu cầu để người của tập đoàn đích thân can dự. Đương nhiên, suy nghĩ này của Thịnh Thiên Vỹ chỉ là suy đoán của La Trì. Nếu những gì Thích Kiều Kiều nói là thật thì Thịnh Thiên Vỹ không thể không biết về tình hình của trung tâm và Ngoại Than Hối.



Về Ngoại Than Hối, về chuyện của Thích Kiều Kiều, Tề Tuyết nhất loạt không trả lời. Sau khi hỏi đi hỏi lại, câu hồi đáp duy nhất của cô ta là: Đó là chuyện của Ngoại Than Hối, tôi không rõ.



Nhưng tiếp theo đó liên quan tới thẩm mỹ viện, Tề Tuyết không thể không giải thích.



“Ai đã bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu?”



Tề Tuyết uống một cốc café, lạnh lùng đáp: “Tôi cũng rất muốn biết.”




“Có văn bản qua lại nào chứng minh hay không?”



“Trong ngăn kéo tại phòng làm việc của tôi có văn bản do đích thân anh ấy ký.” Tề Tuyết lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ làm việc cho người ta rồi lại giải quyết tai họa giùm người ta. Chuyện này không hề liên quan tới tôi, chỉ nhận lệnh làm theo mà thôi.”







Lại là Thịnh Thiên Vỹ.



Khi từng bản fax được chuyển tới, sắc mặt La Trì tái mét. Lục Bắc Thần bê cốc café tiến lên, bình tĩnh đọc, không nói năng gì. Rất nhanh, cảnh sát đã tìm ra được văn bản trong văn phòng của Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều có liên quan tới việc lưu trữ mỡ và máu để sử dụng, chữ ký của Thịnh Thiên Vỹ rành rành ở cuối.



“Thịnh Thiên Vỹ định đi trái đạo lý sao?” La Trì tức giận ném tập tài liệu lên mặt bàn: “Loại văn bản này mà cũng ký cho được? Tôi thấy đã bị lợi ích thiêu đốt trái tim rồi!”



Lục Bắc Thần cầm lấy tập tài liệu, từ tốn uống café, lật ra xem, đích thực là chữ ký của Thịnh Thiên Vỹ. Đây rõ ràng là một hợp đồng bí mật, quá trình cũng cực kỳ đơn giản. Đặt tài liệu xuống, anh nói: “Chuyện Tiêu Tiếu Tiếu bị bắt cóc không đơn giản như vậy. Chloe nghi ngờ kẻ đào tẩu khỏi phòng tối rất có thể chính là kẻ đã bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu. Tối đó có hai kẻ áo đen xuất hiện, kẻ từ phòng tối chạy ra chắc chắn là phụ nữ, bị kẻ áo đen trên nóc nhà đả thương, còn kẻ áo đen trên nóc nhà có thể đã bị Chloe đả thương. Vì lý do ánh sáng, Chloe không thể chắc chắn tình trạng thương tích của đối phương nhưng tính toán theo khoảng cách, đối phương có thể đã bị trầy da. Một kẻ muốn giết một người khác, có thể là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đợi phía sau. Vậy thì người cứu Tiêu Tiếu Tiếu ra rất có khả năng chính là một trong hai người họ.”



“Vụ án này càng ngày càng phức tạp rồi.” La Trì ngồi lên ghế, gác thẳng hai chân lên bàn.



Nhưng Lục Bắc Thần lại cười: “Là bóng tối… trước lúc bình minh.”