Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 307 : Sự bình tĩnh của người con gái

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Chloe đã sớm báo cáo tình hình của Tiêu Tiếu Tiếu với Lục Bắc Thần, dĩ nhiên giấu nhẹm chuyện vết thương của Cố Sơ. Anh ta hiểu Lục Bắc Thần, nếu cậu ấy đã cất công gọi điện thoại nhắc nhở mà một khi để Lục Bắc Thần biết được anh ta đâm đầu vào chỗ nguy hiểm thì những ngày tháng sau này anh ta chắc chắn sẽ khó sống.



Lúc Tiêu Tiếu Tiếu được Kiều Vân Tiêu đưa tới bệnh viện, Chloe cũng dạo qua. Cố Sơ biết bây giờ anh ta giống như chiếc camera giám sát của Lục Bắc Thần hơn, từng giây từng phút đều phải theo dõi mọi hành động cử chỉ của con người vừa thoát ra khỏi ‘hang ma’ này. Kiều Vân Tiêu vốn dĩ cực kỳ tức giận vì hành động giấu giếm sự thật của Chloe nhưng nói gì thì nói cũng đã tìm thấy Tiêu Tiếu Tiếu, anh cũng không thể cằn nhằn nhiều thêm.



Sau cả đoạn đường dài trầm mặc, Tiêu Tiếu Tiếu cũng đã chấp nhận sự thật mình phải tới bệnh viện. Kiều Vân Tiêu cố tình né tránh bệnh viện của cậu ấy, tìm một bệnh viện quốc tế tư nhân, lại còn đặt một phòng bệnh riêng, né mọi khả năng bị người ta dòm ngó. Chẳng mấy chốc, cảnh sát cũng đã tới để tiến hành lấy lời khai cho chuyện hôm qua. Lần đầu tiên gặp cảnh sát, Cố Sơ cũng chống đối, vì cô cảm thấy tình trạng trước mặt của Tiêu Tiếu Tiếu bị không thích hợp gặp cảnh sát cho lắm. Chuyện hỏi cung không nằm ngoài việc cậu ấy bị bắt cóc, không khác gì bắt ép cậu ấy nhớ lại sự thực một lần nữa.



Ngay cả Kiều Vân Tiêu cũng không đồng ý để cảnh sát gia nhập lúc này. Khi đối mặt với họ, biểu cảm của anh rất khó coi, có lẽ vì nguyên nhân Tiếu Tiếu bị bắt cóc lâu như vậy mà cảnh sát lực bất tòng tâm.



Nhưng tình trạng của Tiếu Tiếu lại khiến mọi người sửng sốt. Có lẽ dọc đường cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều, hoặc cũng có thể xuất phát từ tâm lý muốn đối mặt, tóm lại cậu ấy đã lên tiếng: “Không sao đâu, các anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi.” Ngừng một lát cậu ấy lại nói: “Nhưng vết thương của tôi tới giờ phải bôi thuốc rồi, phiền các anh đợi một lát.”



Chloe âm thầm giơ ngón cái lên khen ngợi Tiêu Tiếu Tiếu, Kiều Vân Tiêu cũng không ngờ cậu ấy lại bình thản đến thế, có hơi sững người. Ban đầu Cố Sơ lo lắng nhưng nghe xong câu nói của Tiếu Tiếu thì cô đã hiểu. Là bác sỹ, khả năng chịu đựng tâm lý của Tiếu Tiếu vẫn còn rất mạnh mẽ.



Bác sỹ nhanh chóng đi vào, định làm kiểm tra toàn thân cho Tiếu Tiếu. Chloe và mấy người khác đang định tránh mặt. Tiêu Tiếu Tiếu nói: “Mọi người có thể ở lại. Anh Chloe, tôi đã nghe nói về chuyện của anh, tôi nghĩ anh cũng cần tường thuật lại tình hình của tôi cho phía Bắc Kinh. Còn cả mấy đồng chí cảnh sát nữa, các anh ở lại cũng sẽ nghe rõ ràng hơn, không cần tôi lặp lại tình trạng vết thương thêm lần nữa.”



Cố Sơ dĩ nhiên là muốn ở lại. Còn Kiều Vân Tiêu, anh ngẫm nghĩ rồi bước lên: “Anh ở lại.”



Tiêu Tiếu Tiếu ngước mắt lên nhìn anh, lát sau mới gật đầu. Cố Sơ nhìn thấy màn sương mù trong ánh mắt cậu ấy, thấp thoáng giống như tiếc nuối lại giống như tuyệt vọng. Vì sao lại như vậy chứ?



Bác sỹ kéo rèm ngăn cách bệnh nhân và người nhà.



Thật ra Cố Sơ rất muốn đứng bên trong rèm xem rốt cuộc trên người Tiếu Tiếu có bao nhiêu vết thương, nhưng nghĩ lại cô cũng thôi. Có thể giữ những người này lại đây, Tiếu Tiếu đã lấy hết mọi dũng khí rồi.



Bác sỹ hỏi một số câu đơn giản, Tiêu Tiếu Tiếu lần lượt trả lời.



“Vết thương ở cổ tay và cổ chân đều do dây xích để lại. Tôi có xem thử, không bị thương tới xương, chỉ là vết thương ngoài da, phiền anh thoa thuốc định kỳ cho tôi là được. Không cần chụp X-quang, không cần phiền tới bác sỹ khoa xương.”
“Đúng vậy.”



“Có quen biết Tề Tuyết không?”



“Tề Tuyết…” Tiêu Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ giây lát: “Tổng giám đốc Tề phải không. Tôi biết, các hội viên thẻ vàng của thẩm mỹ viện đều do chị ấy phụ trách.”



“Cô Tiêu, chúng tôi cần phải hiểu sâu thêm về chuyện của thẩm mỹ viện này.”



Kiều Vân Tiêu ở bên thực sự không chịu nổi nữa, bước lên ngắt lời cảnh sát: “Cô ấy đã rất mệt rồi, hôm nay tới đây thôi.”



Cảnh sát ngượng ngập.



“Tôi không sao, các anh cứ hỏi tiếp đi.” Sắc mặt Tiêu Tiếu Tiếu trắng nhợt, gần như là trong suốt.



Kiều Vân Tiêu nhìn Tiêu Tiếu Tiếu, không biết nói sao. Cảnh sát đánh mắt nhìn Kiều Vân Tiêu, rồi lại tiếp tục hỏi một số chuyện liên quan tới thẩm mỹ viện, ví dụ như những chuyện sau khi hội viên tiếp nhận chỉnh hình, rồi nước dưỡng da…



Sau khi cảnh sát đi khỏi, Tiêu Tiếu Tiếu như vừa dốc hết chút sức lực cuối cùng. Cậu ấy nằm ra giường, trán túa đầy mồ hôi. Chloe ra khỏi cửa, nói lại với Lục Bắc Thần đầy đủ tình hình của Tiêu Tiếu Tiếu, rồi lại nói rõ với anh chuyện hai bóng đen bị thương.







Cả ngày, Kiều Vân Tiêu vẫn ở trong bệnh viện chạy tới chạy lui làm các thủ tục. Tiêu Tiếu Tiếu muốn xuất viện nhưng anh không đồng ý. Về đêm, Kiều Vân Tiêu cũng không có ý ra về. Phía công ty gọi tới không ít điện thoại, anh né tránh Tiếu Tiếu ra hành lang nhận máy. Lúc Cố Sơ đi lấy nước về nghe thấy Kiều Vân Tiêu thầm quát lên với đầu kia điện thoại: “Không cần biết dùng cách gì cũng bắt buộc phải tìm ra cho tôi!”



Cố Sơ nghe xong ít nhiều cũng đoán được ra. Cô nhắc anh chuyện này cảnh sát đã tham gia rồi, dù sao anh cũng là người có tiếng ngoài xã hội, một khi để lộ chuyện dính líu vào việc này sẽ không có lợi cho hình tượng và việc kinh doanh. Kiều Vân Tiêu không nói gì, chỉ hít sâu một hơi. Cô nhận ra được vẻ nặng nề từ ánh mắt anh…