Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 322 : Có ai từng nói với em rằng tôi rất yêu em chưa?
Ngày đăng: 01:49 30/04/20
Mọi sự tập trung chú ý được dồn cả lên người Lục Bắc Thần, cộng thêm tiếng kêu gào ầm ĩ của La Trì, tiếng hô của tất cả mọi người bên dưới đều là “Lục Bắc Thần”, “Lục Bắc Thần”. Mặc dù Cố Sơ không hùa theo mọi người nhưng trong lòng vẫn rất chờ đợi. Mượn thứ ánh sáng rực rỡ, cô nhìn về phía anh. Cô nhìn thấy Lục Bắc Thần xua tay ra hiệu về phía La Trì, ý tứ rõ ràng là từ chối. Nếu là bình thường, La Trì sẽ bỏ qua. Nhưng tối nay anh ấy đã uống nhiều, lá gan cũng to lên, tiếp tục hô hào mọi người.
Chloe ở bên này lắc đầu thở dài: “Sau khi La Trì tỉnh rượu sẽ ăn đủ.”
“Tôi lại cảm thấy anh ấy sẽ đồng ý.” Cố Sơ có linh cảm.
Chloe nhấp một ngụm rượu, uể oải, “Tôi vẫn khá hiểu cậu ấy. Cậu ấy tuyệt đối sẽ không…” Anh ta nói được một nửa thì dừng lại, biểu cảm sửng sốt, hai mắt trợn tròn.
Lục Bắc Thần đã đứng dậy, đi về phía sàn nhảy.
Tiếng reo hò của mọi người hóa thành tiếng la hét, hưng phấn tột độ.
“Không phải chứ…” Chloe lẩm bẩm.
Cố Sơ chọn một chỗ để ngồi xuống, cánh tay chống lên lan can, hai tay chống lên má, nhìn về phía sàn nhảy: “Thế tức là anh không phải là người cực kỳ hiểu rõ anh ấy.” Lục Bắc Thần đã đứng trên sàn nhảy, dưới ánh đèn, dáng hình thẳng tắp vô cùng nổi bật. Cô ngắm anh ở khoảng cách này là vừa đẹp, không đến nỗi quá xa để không nhìn rõ mặt anh cũng không đến nỗi quá gần gũi mà ảnh hưởng tới việc thưởng thức. Anh có thể hát được bài gì nhỉ? Cô không rõ.
Lục Bắc Thần mượn một cây đàn ghita bên phía nhạc công, La Trì nhiệt tình bê ghế. Sau khi ngồi xuống, Lục Bắc Thần nói qua micro: “Đàn khá nghiệp dư, hát cũng không chuyên, mọi người nghe tạm.”
Mọi người lại hoan hô một trận nữa.
Cũng khó trách hội trường lại kích động. Một anh chàng đẹp trai ôm đàn ghita vừa đàn vừa hát, đây vốn đã là một hình ảnh khiến người ta sung sướng. Tạm thời chưa xét đến chất giọng có rung động hay không, chỉ riêng phong thái đã đạt đến mục đích khiến mọi người vui mắt. Ánh mắt Cố Sơ dán chặt lên người anh, không thể rời đi nữa. Những người đàn ghita đa phần là bất kham, kiểu mặc quần Âu áo vest tề chỉnh như anh, ôm cây ghita vào lòng đã thay đổi hoàn toàn khái niệm nhưng lại không quá đường đột đến bất ngờ. Ánh sáng huyền diệu càng khiến cho khung cảnh thêm tuyệt đẹp.
Anh đã gảy đàn, tất cả mọi người đều yên lặng nín thở.
Những nốt nhạc trơn tru trôi trượt qua từng ngón tay gầy, chậm rãi, thuần thục, khiến Cố Sơ sửng sốt. Cô biết đánh ghita, nên có thể nhận ra một người chơi ghita là lâu năm hay mới học. Kỹ thuật đánh ghita của anh rất tốt nhưng lại không cố tình khoe kỹ thuật, chỉ bộc lộ bí mật anh nắm vững về ghita qua từng nốt nhạc. Cố Sơ yên lặng nhìn anh, đáy lòng trào dâng một dư vị khó có thể hình dung.
Bắc Thâm, cô lại nhớ tới Bắc Thâm. Cây đàn ghita đã vạch rõ sự khác biệt giữa anh ấy và Lục Bắc Thần. Cố Sơ không biết tâm trạng của mình lúc này đây là hụt hẫng hay kích động, cũng giống như cô chẳng thể biết được ngay tại thời điểm này bản thân mình có hy vọng người trên sân khấu là Lục Bắc Thâm hay không.
Lục Bắc Thần đang hát một bài mà mọi người đều rất quen thuộc.
“Khi xe lửa lăn bánh đi vào thành phố xa lạ này
Nơi có những ánh đèn phù hoa tôi chưa từng nhìn thấy
Tôi mở phong thư em đưa ngày ly biệt
Bỗng cảm thấy nhớ nhung chưa bao giờ mãnh liệt đến thế…”
…
Chloe vừa nghe thấy câu đó là hết cách, bực bội vò đầu: “Lục Bắc Thần, cậu tuyệt tình quá đi!”
So với sự kích động của Chloe, trông Lục Bắc Thần vẫn điềm đạm. Anh tảng lờ anh ta, bình tĩnh ra lệnh: “Lái xe.”
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khách sạn, chỉ để lại cho Chloe một làn khói bụi.
…
Bớt đi Chloe, trong xe yên ắng hẳn, tai không còn ồn ào nữa, ngoài người tài xế thì chỉ còn Lục Bắc Thần và Cố Sơ. Đêm Bắc Kinh vô cùng rực rỡ, vì cũng có những căn nhà lầu cao ngút như Thượng Hải, có điều trên đường xe cộ tấp nập hơn một chút. Những ngọn đèn đường trầm mặc hắt lên cửa xe dáng vẻ chói lọi nhất của mình rồi nhanh chóng nổ tung, lùi về sau.
Có mấy tia sáng rơi xuống gương mặt hơi nghiêng của Lục Bắc Thần, lốm đốm lòa nhòa, càng thêm hòa nhã. Cố Sơ vẫn dựa vào người anh, cô hơi lâng lâng nhưng chưa tới mức say. Ánh mắt cô men theo cúc ngực áo nhìn lên, cổ áo hơi hé mở, yết hầu gợi cảm, khuôn cằm vuông vắn, đã có mấy sợi râu nhú ra, trông cực kỳ quyến rũ.
Xa cách bao nhiêu ngày, từ lúc đặt chân lên mảnh đất Bắc Kinh này, cô vẫn chưa được thực sự ở riêng một chỗ với anh. Tại sân bay có La Trì làm bóng đèn, sau đó lại tổ chức sinh nhật cho anh, thế giới của anh kết nạp bao nhiêu người như vậy. Rồi mới ban nãy, rốt cuộc mới đuổi được kẻ gây rối cuối cùng. Bây giờ chỉ còn lại anh và cô, có thể yên tĩnh nép trong lòng anh, chia sẻ hơi thở của anh. Trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, đập mạnh đến nỗi cô cảm thấy cả cơ mặt cũng giật giật.
“Anh định đưa em đi đâu?” Cô hơi nghiêng đầu, quá nửa gương mặt vùi vào cổ anh, yếu ớt hỏi.
Hơi thở mềm mại của người con gái, giọng nói nhỏ xíu như sợ ai làm đau càng khiến trái tim Lục Bắc Thần ngứa ngáy. Anh kéo tay cô lại, nhẹ nhàng đùa nghịch, hơi cúi mặt xuống, sống mũi cao thẳng có thể chạm vào bờ môi mềm của cô. Giọng anh cũng say đắm, trầm trầm như cảnh đêm nay: “Về khách sạn anh ở.”
Lần này Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim mình vọng vào lồng ngực, thình thịch thình thịch không yên, cô sợ bị anh nghe thấy, rồi lại cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rực, bám lấy ngón tay cô. Cô mỉm cười để xoa dịu những kích động trong lòng, cố tình nói: “Nhưng em còn muốn ngắm cảnh đêm Bắc Kinh.”
“Không khác Thượng Hải đâu.”
“Ai nói vậy?” Giọng Cố Sơ càng thêm dịu dàng: “Em muốn ngắm đường Trường An, Thượng Hải có không?”
“Hôm khác anh đi ngắm cùng em.”
“Đi bây giờ cơ.” Cô đặt một tay lên ngực anh, cười hì hì.
“Không được.”
“Vì sao?” Cố Sơ dựa sát vào anh, nhìn chằm chằm cằm anh.
Lục Bắc Thần khẽ thu chặt cánh tay đang vòng qua eo cô lại. Anh cúi đầu nhìn cô, đáy mắt như đọng đêm đen, sâu xa lại có tia sáng, tia sáng ấy như ngấm một ý đồ ám muội. Anh khóa chặt cô lại, không rời mắt, khi lên tiếng giọng lẩm bẩm, khàn khàn: “Tối nay không được.”
Hô hấp của Cố Sơ khựng lại, bỏng rát vì ánh mắt anh, lại cảm thấy dưới bàn tay kia lồng ngực anh nóng rẫy, trái tim càng không yên. Cả người cô bỗng chốc xụi lơ, tim càng đập nhanh hơn. Cô cảm thấy cả giọng cũng không bật ra được nữa, nếu ép mình nói chắc chắn giọng sẽ run run. Ánh mắt anh quá xâm chiếm, ý tứ quá rõ ràng. Không phải cô nghe không hiểu, nhìn không hiểu, cô bèn cúi mặt, giấu đi những kích động trong lòng.
Trong bóng tối, cô cảm nhận được cánh tay chặt chẽ của Lục Bắc Thần, mùi rượu thoang thoảng mê hoặc cả hai…