Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 323 : Em biết anh nhớ em dường nào không?
Ngày đăng: 01:49 30/04/20
Cảnh đêm nồng đậm, trên cao là vầng bán nguyệt. Ánh trăng của mùa thu luôn tạo cảm giác thanh lạnh và bi thương, rồi lại bị ánh đèn đường xua tan cái thanh lạnh. Cố Sơ không hiểu Bắc Kinh, cũng không biết khách sạn mà Lục Bắc Thần ở lại nằm ở chỗ nào. Sau khi xe dừng, có nhân viên bảo vệ bước tới mở cửa xe. Lục Bắc Thần thanh toán tiền cho tài xế rồi giao chìa khóa cho bảo vệ bãi đậu xe. Cô cùng anh đi vào trong khách sạn, chẳng hiểu sao mặt bỗng đỏ bừng.
Dọc đường, Lục Bắc Thần vẫn luôn nắm tay cô. Anh không nói, cô cũng lặng im, chỉ cúi đầu. Mặc dù đã muộn như vậy rồi nhưng trong đại sảnh vẫn còn người, cô cảm thấy dường như họ đều đang nhìn mình vậy. Vào trong thang máy, Lục Bắc Thần rút thẻ phòng ra quẹt rồi bấm nút đi lên.
Thang máy chuyển động, từ từ lên cao.
Trái tim của Cố Sơ cùng bò lên theo từng chút một.
Cô không biết đây là khách sạn nào, cũng chưa định hình được nó nằm ở vị trí nào của Bắc Kinh, chỉ thấy nó rất xa hoa cao quý, phù hợp với thân phận của anh. Còn cô, cứ thế cam tâm tình nguyện cùng anh về khách sạn, tại một thành phố lạ lẫm, vào một đêm tối khác với Thượng Hải. Cô cảm thấy sự kích động trong lòng hệt như lần đầu tiên gặp anh vậy.
Cô thử rút tay về nhưng lại bị Lục Bắc Thần nắm chặt. Cô ngước mắt nhìn anh nhưng anh không nhìn cô, những con số phía trên thang máy đang thay đổi từng đường từng nét, càng lên càng cao. Không bao lâu sau, bên tai vang lên một ‘ding’ rồi cửa thang máy bật mở.
Tấm thảm dày hút hết mọi âm thanh, hành lang dài nhuộm một màu vàng cung đình. Lục Bắc Thần dắt tay cô đi thẳng một mạch, bước chân không nhanh không chậm, đủ để cô có thể nối gót theo anh. Nhưng cô cảm thấy bàn tay anh càng lúc càng siết chặt, lòng bàn tay bỏng rẫy, là của anh, cũng là của cô.
Lục Bắc Thần dừng bước trước cửa phòng, quẹt thẻ đi vào.
Ánh trăng lan ra khắp phòng, kết cấu khá rộng. Nhưng không cho phép Cố Sơ quan sát tỉ mỉ, cửa phòng vừa mở, một giây sau cô đã bị Lục Bắc Thần đè mạnh vào tường, nụ hôn của anh ập xuống ngay sau đó, cuộn trào mãnh liệt.
“Bắc Thần…” Cô hoảng hốt vì sự nhiệt tình của anh, thầm lẩm bẩm cái tên của anh nhưng rồi nó cũng nhanh chóng bị chôn vùi trong cái hôn nóng bỏng.
Trong bóng tối, Cố Sơ nghe thấy hơi thở nặng nề của người đàn ông, quấn chặt lấy hô hấp của cô. Mùi rượu thoang thoảng trên người anh hòa cùng mùi nước diệt khuẩn cố hữu khiến cô mê đắm. Cô chủ động vòng tay lên cổ anh, sau đó nghe thấy tiếng cúc áo lách cách.
Sự nhiệt tình của anh trở nên không thể chờ đợi, cả cô cũng không muốn đè nén bao nhung nhớ và khao khát dành cho anh.
Ánh trăng lan dài trên bả vai tráng kiện của anh, đầy chân thực, không còn là chàng trai trong giấc mơ của cô, cũng không còn là người đàn ông thường ngày nho nhã, trầm mặc, lạnh lùng, hờ hững, càng không phải là một người giấu kỹ cảm xúc trước mặt mọi người. Trong bóng tối, thẻ phòng cùng quần áo trên người nhau bị anh ném bừa xuống dưới chân. Còn chưa kịp bật đèn, anh đã như sóng cả nhấn chìm cô.
Chỉ còn lại một mảnh trăng trước khung cửa sổ, chiếu sáng gương mặt anh, một gương mặt khôi ngô, vì tình yêu hừng hực mà càng quyến rũ, mê hoặc.
Trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành, có lẽ di ảnh là sự thật. Quách Hương Vân… thật sự đã chết rồi.
Hai người cùng nhau trải qua sự việc này, bỗng trở thành những con kiến bò trên cùng một sợi dây. Thịnh Thiên Vỹ làm gì cũng không còn né tránh cô nữa, biết gì nói nấy, không hề giấu giếm. Anh đã điều tra chủ hộ sống đối diện nhà Thẩm Cường, chính là hộ đã dọn đi, trước mắt cả gia đình đã chuyển tới Xương Bình. Thịnh Thiên Vỹ nhanh chóng tìm được gia đình ấy nhưng đối phương hoàn toàn không biết bà lão Quách Hương Vân. Mặc dù không may mắn lắm nhưng Hứa Đồng vẫn chụp lại bức di ảnh đưa cho chủ hộ xem. Ông ta nhìn hai người như nhìn hai kẻ thần kinh, cuối cùng nói: Tôi thật sự không biết người này, nhà bên đó đã bán từ lâu rồi, cũng đã được bên khai phá thu mua lại.
Xem ra có người cố tình để bức di ảnh ở đó.
Người này là ai, rốt cuộc có mục đích gì?
Manh mối về Quách Hương Vân bị đứt, Thịnh Thiên Vỹ lại chở Hứa Đồng tới gặp Tiffany. Về tung tích của Tiffany, trên đời e là chỉ có Thịnh Thiên Vỹ biết. Chiếc xe lái thẳng ra ngoại thành, trong một vùng rừng núi hoang vắng, Tiffany được sắp xếp lại một bệnh viện điều dưỡng ở đó.
Không hiểu sao, chiếc xe vừa đi vào trong núi, Hứa Đồng liền cảm thấy đôi mắt nhìn họ chằm chằm không còn nữa, cảm giác bị bó buộc và do thám mấy ngày nay bỗng nhiên biến mất. Đương nhiên, cô không quá nhấn mạnh với Thịnh Thiên Vỹ về cảm giác này, giờ đã có quá nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát, cô không muốn anh chìm sâu vào phiền nhiễu.
Đây vốn dĩ là một nơi rất tốt để điều dưỡng, không khí trong lành. Mùa thu lại là một mùa tuyệt đẹp, khắp núi ngập tràn một màu vàng ươm và đỏ rực, phóng tầm mắt ra xa có thể khiến tâm hồn thanh thản. Vậy mà đây lại không phải một bệnh viện điều dưỡng bình thường, nơi đây toàn là những con người bất thường.
Hứa Đồng gấp gáp muốn gặp Tiffany, mặc dù trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt nhưng lỡ như lại tìm được manh mối thì sao? Vậy mà điều khiến Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng sửng sốt là Tiffany đã được đón đi.
Viện trưởng đích thân tiếp đón Thịnh Thiên Vỹ, nói với anh: “Anh mà tới sớm một hôm là gặp được Tiffany rồi, cô ấy vừa được người thân đón đi.”
Thịnh Thiên Vỹ cảnh giác: “Cô ấy không có người thân.”
“Sao lại không có chứ, người đó mang theo giấy tờ chứng minh mà. À đúng rồi, còn có chữ ký của cậu ấy nữa.” Viện trưởng lấy giấy tờ ra, đưa cho Thịnh Thiên Vỹ.
Thịnh Thiên Vỹ đón lấy, lật ra xem, ánh mắt chợt căng thẳng.
Cái tên bên trên là: Chloe.