Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 324 : Phu – Thần

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Lại nhìn thấy hoa ngọc lan, vào mùa rực rỡ nhất. Chàng trai trẻ nắm tay cô gái đi qua con đường tình nhân. Gió thổi qua, cánh ngọc lan rụng đầy mặt đất. Ánh nắng hắt xuống kẽ lá, đong đầy ấm áp trong đôi mắt. Dưới cây, chàng trai ôm đàn ghita, trông có vẻ rất ra dáng nhưng những nốt nhạc gẩy lên thì loạn xạ khó tưởng. Cuối cùng bực dọc, chàng trai quăng cây đàn qua một bên. Cô gái cầm hai trái cam tung tăng đi tới, sau khi thấy vậy bèn đặt cam xuống, nhét lại đàn vào lòng chàng trai.



“Anh thông minh như vậy, học ghita có gì khó đâu?”



“Anh thật sự không giỏi cái khoản này đâu.”



“Thế em muốn anh đàn ghita hát cho em nghe thì phải làm sao?”



Chàng trai thở dài: “Em đang làm khó anh.”



“Làm khó anh không được à?” Cô gái cười bướng bỉnh, “Anh là bạn trai của em, vì em học đàn một bản nhạc, hát một bài hát là chuyện chính đáng mà.”



“Chuyện vô lý em cũng bao biện được ba phần.”



“Yêu cầu của em rất hợp tình hợp lý.” Cô gái bóc cho chàng trai một quả cam, đưa đến tận bên môi, “Nào, ăn một quả cam trước cho ngọt giọng, rồi em tiếp tục dạy anh.”



Chàng trai há miệng đón lấy, nét mặt khó xử.







Khi Cố Sơ mở mắt ra, bên tai dường như vẫn còn vọng về tiếng cười của cô gái, thấm đẫm mùi nắng, ấm áp, vui tươi, dính vào màng nhĩ rồi len lỏi xuống cổ họng, có chút ngọt ngào của hoa dành dành. Cô nhìn lên trần nhà, những ngọn đèn thủy tinh như ánh sao lác đác bẻ ánh sáng thành những vụn sáng nhỏ. Rèm cửa dày hở một khe hẹp, ánh sáng len vào từ khe hở ấy, hắt màu vàng kim lên sàn nhà. Giấc mơ đã bay xa, cả trời ngọc lan đã không còn nữa.



Đã bao lâu rồi không mơ về quá khứ?


Khi Lục Bắc Thần chuẩn bị đuổi khách thì Cố Sơ đã đi dép lê quay trở lại, vẫn là bộ mèo hồng. Thấy mọi người còn nhìn mình mãi, mặc dù ngượng ngập nhưng cô vẫn hắng giọng nói: “À… quần áo của tôi vẫn còn ở trong vali, quý vị tạm để mắt thiệt thòi chút vậy.”



“Đâu có, đâu có, dễ thương lắm.” Một đồng nghiệp lên tiếng.



Cố Sơ sát lại gần Lục Bắc Thần, thì thầm: “Anh còn công việc phải không? Không sao, cứ mặc kệ em.”



“Các vị.” Nhưng Lục Bắc Thần lại ôm cô vào lòng, ánh mắt điềm nhiên, “Công việc cũng bàn xong rồi, sau đây là thời gian hẹn hò của tôi.”



Mấy đồng nghiệp không thân với Lục Bắc Thần lắm nghe ra ý, đương nhiên không tiện ở lại, lần lượt đứng dậy. Nhưng La Trì thì đã quen vuốt mông hổ, quyết ngồi ỳ ở sofa không đi. “Này, hai người đi đâu chơi? Dẫn tôi theo với, coi như là thêm vệ sỹ.”



“Không thành vấn đề, cậu cứ có được phê chuẩn của cục trưởng đi rồi tính.” Lục Bắc Thần không chút khách khí, “Cảnh sát La, theo tôi được biết thời gian tới cậu còn chẳng có thì giờ để ngủ đâu.”



“Thế nên mới phải tìm niềm vui từ hai người chứ.” Vụ án có tiến triển mới, đúng như Lục Bắc Thần nói, anh ấy lại sắp vắt chân lên cổ mà chạy rồi. “Cậu coi như thương hại tôi đi, trước khi cô ấy còn chưa là chính thức thì tôi vẫn được ngang hàng với cô ấy. Giáo sư Lục, cậu thiên vị quá.”



Cố Sơ còn chưa kịp hiểu cái gọi là ‘chính thức’ trong câu nói của La Trì đã bị Lục Bắc Thần ôm chặt hơn. Anh nhẹ nhàng chống cằm lên đỉnh đầu cô từ phía sau, không hề kiêng dè quan hệ trước mặt mọi người. “Ai nói chưa chính thức?” Rồi anh cúi xuống, cầm lấy cánh tay cô, giơ cao tay phải của cô lên, nói với mọi người: “Hoa đã có chủ.”



Cô sững người như một khúc gỗ.



Mọi người cũng ngẩn ra, rồi Chloe lập tức cười phá lên, chỉ vào Lục Bắc Thần: “Này, cậu đang làm cái trò gì kia?”



La Trì cũng cười theo.



Lục Bắc Thần không hiểu họ cười cái gì, nhìn xuống ngón đeo nhẫn của cô, lập tức nhíu mày, “Nhẫn đâu?”