Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 348 : Một câu đố

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Đêm, trăng sáng vằng vặc.



Trong phòng, bóng hai người quấn quýt.



Những đốm sáng mỏng manh loang lổ, như sao rắc xuống nền đất, trải dài trên những bộ quần áo rải rác của đôi nam nữ. Quần áo nhạt màu của người con gái cùng quần áo đậm màu của người đàn ông quấn lấy nhau, hệt như một đôi keo sơn gắn bó.



Trên bức tường trắng, bóng đen đang lay động.



Tia sáng ấm áp trong căn phòng rơi xuống tấm lưng rộng mà rắn rỏi của người đàn ông, tụ lại nơi giọt mồ hôi gợi cảm, mơ hồ lấp lánh. Cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cơ thể mềm yếu của người con gái.



Anh tiến công, va đập, không biết mệt mỏi.



Giữa sáng tối, anh mải miết ngắm nhìn gương mặt cô, cả quá trình không hề di chuyển. Cô bị anh nhìn đến xấu hổ, khi muốn quay mặt đi thì lần nào anh cũng ép cô quay lại, ra lệnh bằng tiếng ồm ồm: Nhìn anh!



Tiếng chuông di động khuấy động căn phòng nóng rực, là máy của Cố Sơ. Cô không để ý chuyện nhận máy, chỉ mải thét gào dưới những lần tấn công sâu đậm của người đàn ông.



Lúc anh phủ người xuống, lại muốn lần nữa khiến cô thở dốc. Anh khẽ cắn vành tai cô, hơi thở nặng nề, giọng nói trầm khàn: “Anh ta nhân lúc anh không có nhà là quấy rối em hả?”



Cố Sơ cháy bỏng dưới nhiệt độ của anh, không nghe rõ anh đang nói cái gì. Anh bỗng giơ tay cầm lấy di động, đưa cho cô.



“Alô?” Cổ họng cô sắp phun lửa tới nơi.



“Tiểu Sơ à, cuối tuần này em rảnh không?” Là Kiều Vân Tiêu.



Cố Sơ giật mình, ngước mắt lên nhìn Lục Bắc Thần. Nhưng anh lại cúi đầu, bờ môi mỏng si mê miên man trên cơ thể cô, từng chút từng chút. Cô run rẩy, thanh âm không còn ổn định nữa: “Em… Em không có thời gian… Á!”



Cuối cùng là một tiếng thở dốc.



Là anh, xông vào mà không báo trước.



“Tiểu Sơ?”



“Em… Chúng ta hẹn hôm khác nhé.” Cô vội vàng ngắt điện thoại, nhanh chóng ôm lấy cổ anh như người chết đuối vớ được bè gỗ nổi, giọng nói hơi nức nở: “Sao anh xấu thế hả?”



“Hôm khác hẹn á, hm?” Má anh áp sát vào cô, hông một lần nữa mạnh bạo.



Cô muốn hét nhưng anh lại cúi xuống bịt kín đôi môi cô.
Câu này Lục Bắc Thần không dám đồng tình, thấy cô vẫn còn mặc váy ngủ, anh ôm chặt cô: “Anh thay cho em.”



“Em không mặc.” Cô cười hì hì.



Lục Bắc Thần cũng cười, áp mặt xuống, cắn vào cổ cô. Cố Sơ vẫn sợ ngứa, liên tục né tránh nhưng lại bị anh bắt về, cuối cùng phải xin tha. “Đừng đùa nữa, ban nãy lúc nhận điện thoại anh cứ chau mày, kể em nghe đi.” Cô kịp thời phanh khí thế đang rục rịch của anh lại, vội kéo chủ đề về hướng nghiêm túc.



Anh cũng không định giấu cô, nói rõ mọi chuyện sau khi cô đi, rồi còn nói cả tình hình trong cuộc điện thoại ban nãy. Cố Sơ nghe xong, uể oải nằm lên người anh, thở dài: “Giả điên à, kinh quá. Em cảm thấy kể cả không điên, bao năm qua tâm lý cô ta cũng bất thường, xem ra là muốn đấu trí với người của các anh đấy.”



“Anh nghi ngờ người bắt cóc Tiếu Tiếu chính là cô ta.”



Cố Sơ sửng sốt, ngước mắt nhìn anh: “Ý của anh là bóng đen xuất hiện dưới tầng hầm tối đó cũng là cô ta?”



“Đúng.”



Cố Sơ chợt rùng mình: “Nhưng Tiếu Tiếu nói cậu ấy bị…”



“Nếu đối phương là đàn ông, có lẽ Tiếu Tiếu thật sự đã bị xâm hại.”



“Ông trời ơi…” Cố Sơ thảng thốt, rất lâu sau mới lo lắng nói: “Thấy chưa thấy chưa, em bảo tâm lý cô ta bất thường mà.”



“Cần có chứng cứ.” Lục Bắc Thần cọ má cô, hưởng thụ sự mềm mại dưới ngón tay: “Bây giờ chỉ là suy đoán của anh thôi.”



“Suy đoán của anh trước nay rất có căn cứ.”



Lục Bắc Thần cười: “Câu đánh giá này còn giống bà Lục chút.”



Cố Sơ mím môi: “Đừng có liên mồm bà Lục này bà Lục kia, ở đại học A chúng ta đang yêu ngầm đấy.”



“Gấp cái gì?” Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt xa xăm: “Em lăn lộn kiểu gì cũng không thoát được ‘Ngũ Hành Sơn’ của anh.”



“Giáo sư Lục, giờ anh có chuyện phải nhờ em đấy.”



“Ví dụ?”



“Em có thể giúp anh đoán câu đố.”