Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 349 : Rối gỗ giấu xương, cầu xin người chết

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Lục Bắc Thần nhướng mày: “Có vẻ như bắt anh thỏa hiệp.”



“ Có câu“Đọc qua vạn quyển sách”, anh ấy à đúng là thông minh nhưng em tự cho rằng mình từ nhỏ đã xem vô vàn sách hỗn tạp, mấy chuyện kỳ lạ mới lạ gì đều thích xem. Em nghĩ, anh chỉ một lòng muốn làm học sinh ba tốt thôi chứ gì?” Cố Sơ rất hãnh diện.



Lục Bắc Thần mỉm cười: “Luận về sách tạp nham, quả thực anh xem không nhiều bằng em.”



“Lại còn không? Danh hiệu ‘thiếu nữ xinh đẹp thần thông’ của em không phải tự nhiên mà có đâu.” Cố Sơ càng thêm mừng rỡ, thẳng thừng cưỡi lên cái bụng nhỏ của anh, ra sức véo má anh từ trên xuống dưới: “Anh bảo kiếp trước anh đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới gặp được em hả? Em trên thông thiên văn dưới tường địa lý, xinh đẹp như hoa, thông minh tuyệt đỉnh. Nếu trở về thời cổ đại, làm gì còn chỗ cho Võ Tắc Thiên! Cũng giống như anh bây giờ sinh trước em mấy năm, rồi lại may mắn gắn cái mác giáo sư để chèn ép em. Nếu thật sự về thời cổ đại, anh còn phải cúi đầu quy phục em.”



Cô càng hung hăng, anh lại càng nuông chiều.



“Suy nghĩ cá nhân của em là thế này.” Cố Sơ tự nhiên coi anh thành chiếc đệm người, ngồi rất thoải mái tự tại: “Con rối gỗ đó nhất định chính là rối người lúc thôn Tần làm chuyện ma chay.”



“Bằng chứng để suy đoán là gì?”



“Ừm… trực giác.”



Lục Bắc Thần nghiêng đầu dựa vào giường, như cười như không, bàn tay luồn vào trong váy ngủ của cô khẽ véo eo cô. “Xem ra những gì anh dạy em thành công cốc hết rồi.”



“Em biết, nói phải có chứng cứ chứ gì.” Cố Sơ cảm thấy ngứa ngáy, lắc người thật nhanh, ai ngờ cảm thấy mình chạm phải thứ cưng cứng đó, lập tức không dám động đậy nữa.



Lục Bắc Thần nhếch môi cười xấu xa: “Ngồi im.”



“Em xuống là hơn.” Cố Sơ sợ ‘sói tính’ của anh lại nổi dậy, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.



Nhưng hai tay anh đã kẹp chặt eo cô, cười khẽ: “Em ngồi yên một chút là được.”




“Em nói xem?” Bàn tay của Lục Bắc Thần không yên, vén váy của cô lên.



Cố Sơ lập tức túm lấy tay anh, kháng nghị: “Thế này anh gọi là thưởng hả?”



Ánh mắt Lục Bắc Thần tối đi, dục vọng lan tràn. Anh khẽ cười: “Để em được sung sướng đến chết chính là phần thưởng hậu hĩnh nhất.” Dứt lời, anh cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô…



***



Ngày hôm sau, Cố Sơ trằn trọc tỉnh dậy. Khi kéo rèm cửa ra, ánh nắng bên ngoài rất đẹp. Đầu đông, chỉ có những quầng sáng uể oải của ngày đông, không một bông tuyết nào rơi xuống. Khi kéo lê chiếc dép ra ngoài phòng khách, cô liếc thấy bóng người đàn ông trong vườn. Anh mặc chiếc áo ngủ gấu Pooh mà cô mua, ngồi trên bậc thêm rải đá cuội, vừa nghịch đất trồng hoa vừa nói chuyện điện thoại.



So với căn nhà sang trọng bên bến Thượng Hải, anh dường như thích căn nhà Tây này hơn. Tối qua quay về đây, anh đã nói một câu: Trong nhà có mùi vị của gia đình.



Phải, căn nhà ở bến Thượng Hải quá to, quá lạnh lẽo.



Một vườn hoa không rộng, vì anh đứng đó rõ ràng có hơi chật hẹp, nhưng ánh nắng rất chói chang, cũng có thể vì anh hiện diện. Cố Sơ không làm phiền tới anh, chỉ đứng nguyên tại chỗ ngắm anh một lúc, bỗng cảm thấy xung quanh ấm áp. Ánh nắng khắc lên gương mặt anh, đó là một dấu ấn sâu đậm người ta khó mà quên được. Nếu có thể, cô muốn ngày ngày tỉnh dậy là có thể nhìn thấy bóng hình anh, nhàn nhã chăm hoa chăm cỏ, không quan tâm quá nhiều tới thị phi sai đúng.



Nhưng cô biết, đây chỉ là ảo vọng. Sức hấp dẫn của anh nằm ở uy quyền, mà uy quyền của anh tới từ sự nghiệp.



Cũng giống như bây giờ, cô nghe thấy anh nói với đầu kia điện thoại: “Báo cáo DNA tôi đã xem rồi, chuyện này có vấn đề. Giữ số liệu lại, đợi tôi quay về kiểm tra.”



Rồi lại nghe anh nói: “Đúng, số liệu của Quách Hương Vân cũng phải tiến hành đối chiếu.”



Từ tối qua đến bây giờ, di động của anh kêu không ngừng nghỉ, toàn bộ đều liên quan tới vụ án…