Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 365 : Ngón tay quý giá

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Anh chỉ khẽ có động, nó lại hưng phấn nhổm dậy, cái đuôi ngoáy tít. Anh bèn quay đầu nhìn nó, im lặng. Con Pug lại ư ử trở về vị trí cũ…



Hứa Đồng hiểu ý cô, cười khẽ: “Không sao đâu, rất tốt.” Ngừng một lát, chị ấy lại chân thành nói: “Về công, chị nên cảm ơn giáo sư Lục mới phải, nhưng về tư, chị…”



Chị ấy nói ngập ngừng nửa chừng, không giống tác phong dứt khoát gọn gàng thường ngày. Cố Sơ nhìn thấy, trong lòng sáng như gương. Vạch trần chân tướng, trả lại công bằng cho người chết, đây là trách nhiệm của Lục Bắc Thần, anh không sai. Nhưng trong quá trình này ắt phải nhổ cả bí mật của nhà họ Thịnh lên, và cũng phải liên đới tới những người muốn giữ bí mật và bị bí mật tổn thương, ví dụ như Tưởng Lăng, hay ví dụ như Thịnh Thiên Vỹ.



Chuyện đời không thể vẹn toàn cả đôi đường, Cố Sơ hiểu điểm này, Hứa Đồng càng hiểu hơn.



“Có những chuyện nhìn thì tưởng là bí mật, thực chất giống như ung nhọt, lâu dần sẽ sưng tấy, chảy máu, có lẽ phải hoàn toàn cắt bỏ mới được. Nếu đau đớn chỉ là chuyện sớm muộn thì đau dài chẳng bằng đau ngắn.” Cố Sơ thở dài.



Hứa Đồng gật đầu, khẽ nói: “Đạo lý này chị nghĩ anh ấy là người hiểu nhất, mặc dù có lẽ nhất thời anh ấy vẫn chưa chấp nhận được.”



“Mặc dù sự thật khiến người ta rất khó chịu, nhưng những người thân thiết vẫn luôn ở bên, còn tốt hơn vĩnh viễn không được gặp mặt.” Dù Quách Hương Vân đã làm gì thì máu vẫn nặng hơn nước lã, dù bà ta đã điên, ít nhất vẫn còn sống. Bây giờ là lúc Thịnh Thiên Vỹ buồn nhất, một là thân phận của bản thân, hai là nguyên nhân thật sự cho cái chết của bố, đối với ai đây cũng là một đả kích. Nhưng đối với Cố Sơ, sau khi trải qua nỗi đau mất mát lớn lao nhất, cô dĩ nhiên sẽ hiểu, chỉ cần người còn, điều gì cũng tốt đẹp.



Hứa Đồng đương nhiên hiểu suy nghĩ của cô, chị ấy vỗ vai cô an ủi. Cố Tư đứng bên trầm mặc, rất lâu sau mới nhìn Hứa Đồng: “Chị họ, vậy chị có dự định gì?”



Câu nói này khiến Hứa Đồng không hiểu.



“Bây giờ thân phận của tổng giám đốc Thịnh đó đã bị vạch trần, chị còn định ở bên cạnh anh ấy không?” Cố Tư hỏi thẳng.



Hứa Đồng cười: “Thân phận của anh ấy được tiết lộ và việc chị ở bên cạnh anh ấy có liên quan gì?” Sau khi cô và Thịnh Thiên Vỹ xác định quan hệ đã thông báo cho gia đình, nên Cố Tư biết họ đang yêu cũng không có gì lạ, cô chị lấy làm lạ sao Cố Tư lại có suy nghĩ này.



Cố Tư sợ chị ấy hiểu lầm, vội giải thích: “Ý của em là chắc anh ấy phải rời khỏi tập đoàn Thịnh Viễn, nhỉ?”



Hứa Đồng khó xử nhìn con bé: “Cho dù mẹ của anh ấy không phải Tưởng Lăng, anh ấy cũng mang họ Thịnh, cố chủ tịch Thịnh vẫn là bố của anh ấy, vì sao anh ấy phải ra đi?”



“Em cảm thấy người phụ nữ Tưởng Lăng đó không phải dạng vừa.” Cố Tư lẩm bẩm: “Bí mật bị vạch trần rồi, bà ấy còn mặt mũi nào nữa, trong cơn phẫn nộ chưa biết chừng sẽ không niệm tình. Tới lúc đó không chừng cả chị cũng bị liên lụy.”



Thật ra, đây cũng là điều Cố Sơ lo lắng.
Cố Sơ ngây người, lát sau mới hoàn hồn trở lại, đang định nói thì Cố Tư thò đầu vào: “Hi, anh rể tương lai, ngón tay anh không sao chứ ạ?”



Lục Bắc Thần cũng rất thoải mái, giơ giơ ngón tay bị Cố Sơ băng kín như miếng lạp sườn lên: “Em nghĩ sao?”



“Chị, chị làm quá rồi đấy? Anh rể tương lai chị bị đứt chút thôi, chị coi anh ấy là người tàn phế thật đấy à? Có cần thêm cái xe lăn không?” Cố Tư cười gian xảo.



Cố Sơ bước lên đẩy nó, quở trách: “Em rảnh lắm hả? Theo chị vào bếp phụ.”



Đợi hai người họ đi khỏi, nụ cười trên khóe môi Lục Bắc Thần dần dần tắt ngấm, chút ánh sáng nơi đáy mắt từ từ chìm lắng như băng tuyết phủ lên đỉnh núi, mất đi dáng vẻ ban đầu. Anh chầm chậm giơ tay trái lên, ngây người nhìn nó mấy giây, ánh mắt dừng lại trên ngón tay bị thương. Anh dần dần nhíu mày, đầu mày nhuốm vẻ nặng nề, rất lâu sau, anh nắm chặt tay trái lại…







Năm mới ở Bắc Kinh có phần yên tĩnh, cả thành phố như trống vắng hẳn. Không còn ồn ào, không còn huyên náo, cũng chẳng thấy tranh chấp hay đôi co, tất cả đều rất im ắng. Tiết tấu của thành phố này chậm dần lại, giống như khôi phục lại sắc màu trầm tĩnh lúc trước. Trên đường vòng năm chiều có tiếng pháo nổ, chưa về đêm mà bầu trời xa xăm đã lấp lánh pháo hoa.



Chỉ mình Thịnh Thiên Vỹ sống trong căn hộ cao cấp ở khu tấc đất tấc vàng, chiếm cứ một vị thế xa hoa nhưng lại không chạm được tới pháo hoa. Có lúc phồn hoa cũng có cái giá của nó.



Đèn đường rực rỡ, bóng xe thưa thớt, bóng người cũng tịch mịch.



Tập đoàn Viễn Thăng làm một bữa tiệc tất niên hoành tráng, rồi lại vì tiền thưởng cuối năm cao ngất ngưởng mà thu hút được sự chú ý của cánh nhà báo. Các nhân viên cầm tiền thưởng hớn hở về nhà, các nhân viên cấp cao người về quê thì về quê, người ra nước ngoài thì ra nước ngoài. Tưởng Lăng ở lại cuối cùng, sau khi chia tiền lợi tức cuối năm cho các cổ đông mới thở phào.



Người chưa đi, còn có Thịnh Thiên Vỹ.



Qua sáu giờ, trời tối hẳn. Đêm giao thừa năm nay lại có tuyết rơi, cơn mưa tuyết lớn như lông ngỗng, thật hiếm gặp trong suốt mấy năm gần đây ở Bắc Kinh. Thịnh Thiên Vỹ chìm sâu trong sofa, cả phòng không bật đèn. Anh nhìn ra những bông hoa tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ, bóng lưng chìm trong bóng tối.



Rất lâu sau anh mới bê một chiếc ly lên nhấp một ngụm rượu vang, hàng mi dài che đi vẻ cô quạnh. Dường như đêm giao thừa này có náo nhiệt hay không cũng chẳng liên quan tới anh. Ở bên cạnh anh, chú chó Pug mặc độc chiếc quần đỏ chốc chốc lại ngước mắt lên ngó Thịnh Thiên Vỹ. Anh chỉ khẽ có động, nó lại hưng phấn nhổm dậy, cái đuôi ngoáy tít. Anh bèn quay đầu nhìn nó, im lặng. Con Pug lại ư ử trở về vị trí cũ…



~Hết chương 365~