Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 366 : Dưỡng dục nặng hơn

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Phía xa xa, bầu trời đêm bừng sáng, không nghe thấy âm thanh, chùm pháo hoa xa xôi đó dường như có thể sánh cùng vầng trăng. Chú Pug ngừng lại được một chút lại đột ngột đứng dậy, nhảy xuống sofa, lao về phía cửa ban công, nhìn chằm chằm vào vầng sáng ấy, vừa vẫy đuôi vừa sủa.



“Khánh Hỷ Nhi!” Thịnh Thiên Vỹ khẽ quát.



Con chó Pug này do Hứa Đồng mua tặng anh, mặc dùn anh từng nói với cô anh không có hứng thú với những thứ lông lá này, không, phải nói là từ trên xuống dưới trong tập đoàn không ai không biết anh chưa bao giờ nuôi chó nuôi mèo. Nhưng hôm đó Hứa Đồng đã dắt một con chó Pug chẳng giống chó là mấy này tới, ngang nhiên vào nhà anh. Con chó trước mắt cũng không hề khách khí vừa vào cửa là ngông nghênh đi ‘tuần tra’, cả một căn nhà rộng lớn bỗng nghe thấy tiếng nó phăm phăm chạy loạn. Hứa Đồng gọi nó là ‘Khánh Hỷ Nhi’. Anh nhìn tướng mạo của nó rồi ngẫm cái tên này, bỗng cảm thấy rất phù hợp.



Hôm đó, khi anh chưa tạo dựng tình bạn quá thân thiết với Khánh Hỷ Nhi, nó đã tặng quà cho anh trước, tè lên bệ cửa sổ chiếm lĩnh địa bàn, ngay sau đó lại ‘đi nặng’ trong phòng ngủ. Hứa Đồng giúp anh thu dọn sạch sẽ rồi nói: Sau này anh phải cho nó đi dạo đúng giờ, nếu không nó sẽ đi bậy ra khắp nhà đấy.



Anh đau đầu, hàng ngày bắt đầu làm nô bộc cho chó.



Nhưng không thể không thừa nhận, khoảng thời gian này Khánh Hỷ Nhi quả thật đã thu hút được không ít sự chú ý của anh. Thế mà hôm nay ngay cả một Khánh Hỷ Nhi thường ngày tưng bừng cũng yên tĩnh hẳn, có lẽ nó thật sự cảm nhận được cái thê lương trong lòng anh. Nghe anh quát, Khánh Hỷ Nhi dừng bước quay đầu lại nhìn anh, hai con mắt long lanh như thủy tinh. Thịnh Thiên Vỹ quay đầu nhìn thẳng vào nó, không hiểu sao bỗng mềm lòng, vỗ vỗ vào sofa, thầm gọi: “Về đây.”



Khánh Hỷ Nhi nhìn anh mãi rồi lại nhìn sofa, những tiếng hậm hực bật ra từ trong mũi. Thịnh Thiên Vỹ không biết nó định làm gì, nhíu mày quát khẽ: “Ngoan nào!”



Nó nghe xong, quay đầu chạy về chuồng của mình. Chẳng được bao lâu, nó lại lạch bạch bước tới, lấy đầu huých vào chân Thịnh Thiên Vỹ. Anh cúi đầu, ngẩn người nhìn. Nó đang ngậm bộ quần áo nhỏ, nhìn anh, ý muốn ra ngoài chơi.



“Đặt quần áo về, ở yên trong nhà.” Anh không có tâm tư chơi cùng nó.



Khánh Hỷ Nhi nghẹn ngào, miệng vẫn còn ngậm bộ quần áo bé xíu. Bộ quần áo này cũng là do Hứa Đồng mua cho nó, một bộ siêu nhân. Khánh Hỷ Nhi lại rất thích nhưng anh thì cứ cảm thấy chó mặc quần áo kỳ kỳ sao đó. Trước khi về đón Tết, Hứa Đồng dặn đi dặn lại chuyện của Khánh Hỷ Nhi, lúc nào dẫn nó ra ngoài, bữa nào thì cho nó ăn thực phẩm dinh dưỡng. Sau khi Hứa Đồng đi rồi, Khánh Hỷ Nhi bắt đầu ầm ĩ đòi ra ngoài chơi, không còn cách nào khác anh đành mặc chiếc quần siêu nhân lên cho nó để lừa nó.



Nó vẫn làm thinh.



Rồi đột nhiên, Khánh Hỷ Nhi quăng bộ quần áo trong miệng ra, chạy tót về phía cửa ra vào. Thịnh Thiên Vỹ giật mình, hiểu nhầm con chó định phá cửa đi ra, vội đứng lên xem, không ngờ cánh cửa bật mở, hóa ra là Tưởng Lăng.



Khánh Hỷ Nhi lăn lông lốc dưới đất làm nũng, sung sướng vô cùng.



Thịnh Thiên Vỹ sững người, lát sau mới lẩm bẩm: “Mẹ…” Ngay sau đó cảm thấy không đúng bèn sửa lại: “Tổng giám đốc Tưởng.”



Tưởng Lăng chỉ đi một mình, có lẽ đã cho vệ sỹ về nhà đón tết rồi. Bà đội mưa tuyết tới đây, bả vai vẫn còn bông tuyết chưa tan. Bà cúi xuống vuốt ve cái bụng tròn quay của Khánh Hỷ Nhi, ngữ khí dịu dàng: “Mẹ nói với con nhiều lần rồi, bữa tối đừng để nó ăn nhiều quá, ăn nhiều là phải dắt nó đi chơi nhiều, nếu không nó tiêu hóa không nổi.”



Thịnh Thiên Vỹ đứng đực ra đó, không nhúc nhích.



Tưởng Lăng không để ý tới vẻ đờ đẫn của anh, bà thay giày, tự động đi vào, cởi áo khoác và khăn choàng vắt một bên rồi bật đèn, nhìn bốn xung quanh.



“Con trang trí đây hả?” Bà nhìn vách tường rực rỡ và những đồ trang trí, cười hỏi.



Thịnh Thiên Vỹ bước lên, trả lời: “Là Hứa Đồng ạ.”



Tưởng Lăng mỉm cười gật đầu rồi bước tới trước cửa sổ, lần sờ tới công tắc đèn bên cạnh rèm cửa. Đèn bật sáng, rải khắp tấm kính như sao sa. Sau khi Khánh Hỷ Nhi nhìn thấy thì quay xung quanh đèn, nhảy suốt.



“Chắc cái này cũng do Hứa Đồng treo phải không?”



Thịnh Thiên Vỹ gật đầu.



Tưởng Lăng ngồi xuống sofa, nói một câu: “Nó là cô bé rất có lòng.”



“Dạ.”



“Mẹ vào lâu vậy rồi mà không có điểm tâm, không có trà nước?” Tưởng Lăng nhướng mày.



Thịnh Thiên Vỹ lập tức phản ứng lại, lần lượt bê từng thứ tới. Chẳng mấy chốc, mặt bàn đã đầy ắp, đủ các loại bánh kẹo, điểm tâm, hoa quả, nhìn hoa cả mắt. Tưởng Lăng thấy vậy lắc đầu nói: “Ở chỗ còn mùi vị năm mới còn đủ đầy hơn bất kỳ ai mà sao bộ dạng con như sắp chết vậy? Vừa mới vào mẹ còn tưởng con không ở nhà, tối om om, không đèn không điện. Con xem, giờ chẳng phải rất tốt sao?”



Thịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng đáp: “Đều do Hứa Đồng chuẩn bị ạ.”



“Mẹ đã đặt sẵn bữa cơm tất niên.” Tưởng Lăng nhìn giờ. “Lát nữa họ sẽ mang qua.”




Trong quá trình trả lời, Cố Sơ cứ đáp nhát gừng, nhát gừng, trong đầu chỉ toàn là chuyện Tiếu Tiếu vừa nói trong điện thoại. Các MC trên tivi lần lượt lên sóng, náo nhiệt vô cùng, nhưng trái tim cô đã bay tới Thượng Hải từ lâu.



Khi nghe thấy Lục Bắc Thần gọi cô lần nữa, cô ngước mắt lên, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Cô sửng sốt, lúc ấy mới phát hiện đĩa của mình đã đầy thức ăn, đều là Lục Bắc Thần gắp cho cô.



Ngay cả Sầm Vân cũng nhận thấy cô không ổn, bèn hỏi: “Con làm sao thế?”



Cố Tư cũng nhìn cô: “Chị à, không phải ở Thượng Hải chị ăn nhiều món của anh rể quá đến phát ngán đấy chứ?”



“Không phải…” Cố Sơ ấp úng: “Không sao…”



Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu rồi đặt đũa qua một bên, nói khẽ: “Đi thôi.”



Đi?



Cố Sơ nhìn anh nghi hoặc.



“Chuyện của bệnh viện phải không?” Anh như hỏi, lại như khẳng định.



Cố Sơ cũng không muốn giấu, gật đầu: “Tiếu Tiếu nói bệnh tình của bệnh nhân đó tái phát, vừa cấp cứu một lần, người nhà đã đồng ý làm phẫu thuật, áp dụng phương án của em.”



Hứa Đồng nghe xong nói: “Chứng tỏ phương án của em được khẳng định, được thông qua không phải chuyện đơn giản đâu.”



Cố Tư reo mãi: “Chị, chị tuyệt thật!”



Chỉ có Lục Bắc Thần biết những điều họ quan tâm không phải tâm sự trong lòng Cố Sơ. Thấy cô ngập ngừng, anh khẽ hỏi: “Em muốn đứng mổ hơn, phải không?”



Cố Sơ biết mình nghĩ gì không thể giấu được anh, bèn cắn đũa, lẩm bẩm: “Tiếu Tiếu nói người ở bệnh viện không đủ, dù sao đây cũng là một ca mổ lớn. Nhưng biết em đã ở Quỳnh Châu rồi, cậu ấy nói sẽ nghĩ cách khác.”



“Giao thừa làm phẫu thuật?” Cố Tư bĩu môi: “Khổ sở quá đấy.”



Sầm Vân cầm đũa gõ con bé: “Người bệnh người ta muốn thế à?”



Lục Bắc Thần giơ tay xoa đầu cô: “Em nghĩ sao?”



“Em…” Cố Sơ cắn môi: “Thật ra dù em có đi cũng chẳng giúp được gì.” Cô là người dao mổ còn không dám cầm, đi chỉ khiến người ta xem thường.



“Em chỉ cần nói với anh em muốn đi hay không muốn đi.” Lục Bắc Thần nghiêm giọng.



Cố Sơ sững sờ nhìn anh, rất lâu sau mới nói: “Em muốn đi.” Cho dù thật sự chỉ làm chân chạy vặt, cô cũng không bứt rứt ruột gan như bây giờ.



Lục Bắc Thần không nói nhiều thêm, quay đầu nhìn Sầm Vân: “Dì, bọn con phải đi đây.”



Sầm Vân thở dài, muốn níu kéo nhưng cũng biết đây là trách nhiệm của người bác sỹ. Bà lẩm bẩm: “Sớm biết thế này ngày xưa không nên để con học y. Nhìn xem, cả bữa cơm tất niên cũng ăn không xong.” Dứt lời, bà đứng dậy đi vào bếp.



Như vậy càng khiến Cố Sơ áy náy hơn.



Hứa Đồng hiểu, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, mẹ chị tính khí thế nào em còn không hiểu sao? Mạnh miệng yếu lòng thôi.”



Lục Bắc Thần đứng dậy, cầm áo khoác, vỗ vỗ cô: “Đi thôi.”



Cố Sơ gật đầu, đứng dậy mặc quần áo. Lúc ấy Sầm Vân từ trong bếp đi ra, tay xách hai chiếc hộp giữ nhiệt, đưa cô: “Không ăn bánh chẻo sao gọi là đón tết? Đựng cả cho hai đứa rồi đây, cầm về ăn!”



Cố Sơ đón lấy, trái tim ấm áp, nước mắt suýt nữa tuôn rơi…