Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 377 : Đeo thêm lần nữa sẽ là nhẫn cưới

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Em muốn anh đeo đồng hồ em tặng, ngày ngày nhìn nó giống như ngày ngày

nhìn em vậy. Lúc làm việc đừng gắng sức quá, phải biết nghỉ ngơi điều

độ.



“Không được nhìn trộm, nhìn trộm là đau mắt hột đó.”



Giọng Cố Sơ nũng nịu rất dễ nghe, mỗi

lần làm nũng, Lục Bắc Thần lại những tưởng có chim sơn ca bay qua tai,

trẻ trung phơi phới, không hề khó chịu chút nào. Anh nhắm mắt lại, khẽ

cười, giọng cưng chiều: “Được.”



Ngay sau đó, anh liền nghe thấy tiếng cô mở ngăn kéo. Chẳng mấy chốc lại nghe thấy cô đóng ngăn kéo vào. Cơ thể

mềm mại một lần nữa về với vòng tay anh. “Được rồi, mở mắt đi.”



Lục Bắc Thần bỗng cảm thấy trong tay có

thêm một chiếc hộp cứng rắn. Anh mở mắt ra nhìn thì phát hiện nó là một

hộp quà vuông vức, được bọc giấy bên ngoài màu café đậm, kết hợp với ruy băng màu bạc, cách bọc quà đơn giản và thoải mái. Anh cầm lên xem rồi

lắc lắc, rất có sức nặng. Anh không hiểu: “Đây là gì vậy?”



“Quà tặng anh đó.” Cố Sơ cười rất vui.



“Quà?”



“Mau mở ra xem đi.” Cố Sơ thúc giục.



Lục Bắc Thần làm theo yêu cầu của cô, mở hộp quà ra, sau khi mở thì hơi sững người. Cố Sơ cười tươi rói như hoa: “Thế nào anh? Có đẹp không? Em chọn rất lâu mới chọn được đấy, là loại

kỷ niệm quý giá.”



Lục Bắc Thần cười khổ, cầm món quà trong hộp ra, đung đưa trước mắt cô: “Em tặng anh một chiếc đồng hồ cơ hãng

Vacheron Constantin? Bà Lục, em đang làm như nuôi mỹ nam đấy à?”



“Tặng anh một cái đồng hồ là thành nuôi

mỹ nam sao?” Cố Sơ sốt sắng đeo lên tay anh, độ lớn nhỏ vừa vặn, thiết

kế đơn giản mà cực kỳ nội hàm. Cô nói: “Anh có thói quen đeo đồng hồ

hằng ngày thế nên tặng đồng hồ làm quà cho anh là hợp nhất rồi. Còn về

thương hiệu, em đã nghĩ rất lâu, bây giờ Rolex phát triển tràn lan,

không hợp chút nào với hình tượng và vị trí của cá nhân anh. Anh thường

đeo đồng hồ của hãng Breguet, thế nên em tặng cho anh một chiếc có đẳng

cấp tương đương thôi.”


Lục Bắc Thần không nói nhiều với cô,

vòng tay định bế ngang người cô lên. Cố Sơ vội nói: “Ấy ấy ấy, anh không được làm mấy hành vi thổ phỉ nhé, Tư Tư có thể còn chưa ngủ đâu.”



“Chưa ngủ thì sao?” Anh hơi nhướng mày.



Cố Sơ đỏ mặt: “Không hay lắm.”



“Chuyện này đâu phải lần đầu tiên.” Lục Bắc Thần cười thầm.



Câu nói này khiến tai Cố Sơ nóng bừng.

Cô nịnh nọt kề sát môi anh, lẩm bẩm: “Vậy… ngủ cùng phòng với anh cũng

được, nhưng… không được ngủ.”



Lục Bắc Thần phì cười: “Ngủ á? Bảo bối, anh đích thực không định để em ngủ.”



Thấy anh cố tình hiểu lầm ý, cô sốt sắng, véo tai anh: “Sao anh háo sắc thế hả? Không sợ ảnh hưởng không tốt à?”



“Có gì mà ảnh hưởng không tốt?” Lục Bắc

Thần đáp rất tự nhiên: “Em sắp lấy anh rồi, hai vợ chồng thì còn cần

giấu giếm e thẹn gì? Sơ Sơ, em phải biết phân chính phụ, anh là chồng

em, bỏ anh lại em thấy có được không?”



Ban đầu còn nói là ‘sắp’, tới câu cuối

đã nghiễm nhiên chuyển thành thì hiện tại. Cố Sơ câm nín lườm anh: “Anh

còn chưa chính thức cầu hôn em, cái gì gọi là sắp lấy anh? Sao em không

biết thời gian tổ chức hôn lễ vậy? Còn nữa, đừng có suốt ngày tự xưng là chồng nữa đi. Anh Lục à, nhẫn anh mới đeo ngón giữa thôi.”



Lục Bắc Thần không giận mà bật cười: “Anh có thể giải thích lại một chút về ý nghĩa của việc đeo nhẫn ngón giữa.”



“Thôi đi.” Cố Sơ giơ tay nhìn chiếc nhẫn: “Em coi như anh tặng cho em một món đồ trang sức thôi.”



“Xem ra anh phải chính thức cầu hôn rồi.” Lục Bắc Thần nói như thật như giả.



Cố Sơ cười: “Em không có ép anh đâu đấy.”



Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,

thương yêu đùa nghịch, dịu dàng cọ môi lên vành tai cô: “Nhưng em phải

chuẩn bị tâm lý đấy, khi anh đeo nhẫn lên cho em lần nữa… sẽ là nhẫn

cưới.”