Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 378 : Chỉ cúi đầu để hôn cô

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Chỉ cần em muốn dựa dẫm vào anh, dù bao xa anh cũng sẽ tới bên em…



Cố Sơ cảm thấy tim đập thình thịch mãi

không ngừng, rồi cổ họng khô khốc, hơi thở có phần dồn dập, cảm giác

ngượng ngùng xen lẫn niềm hạnh phúc. Bây giờ, người đàn ông trước mắt

này cứ động một tý lại treo chữ ‘kết hôn’ lên miệng, lúc nào cũng nhắc

nhở cô, anh là người đàn ông cô sắp lấy làm chồng, cảm giác này đẹp cứ

như một giấc mơ vậy. Từng có nhiều lúc cô hay suy đoán suy nghĩ của anh, thậm chí một mực cho rằng anh không muốn kết hôn. Từ khi cô thành công

trở lại trường mới hiểu thật ra anh làm việc trước nay luôn nhịp nhàng

và tuần tự.



Cô khẽ cắn môi: “Chính anh nói mà, muốn

đợi em tốt nghiệp…” Cô xấu hổ không nói tiếp nữa, cứ làm như cô muốn lấy chồng lắm không bằng.



Lục Bắc Thần ôm chặt cô, bờ môi mỏng cọ qua má cô: “Nếu… anh không đợi được nữa thì sao?”



Cố Sơ hơi sững người, nhìn anh: “Gì cơ?”



Anh đột ngột bế cô lên: “Về phòng ngủ.”



“Này, anh còn chưa nói rõ ràng mà.” Cố Sơ hoảng hốt, níu chặt lấy cổ anh.



“Lên giường nói tiếp.”







Cuối cùng Lục Bắc Thần vẫn giữ Cố Sơ lại bên cạnh, đóng chặt cửa phòng, thi thoảng vẫn bật ra những tiếng nức nở Cố Sơ đã cố gắng kiềm chế. Sau một trận mồ hôi đầm đìa, Cố Sơ mệt tới

nỗi chỉ còn sức thở hồng hộc. Lúc Lục Bắc Thần tắm rửa xong đi ra ngoài, cô đã ngủ lịm đi, mái tóc dài dính vào mặt, ánh đèn vàng nhạt rọi sáng

dáng hình cô đang nằm ngang.



Anh ngồi lên đầu giường, xót xa vuốt ve

tấm lưng cô, hệt như nâng niu một món đồ sứ. Cái dáng nhỏ nhắn của cô

rất đẹp, vẻ đẹp này bây giờ lại không chút phòng bị, làm tăng sức hấp

dẫn và quyến rũ đối với đàn ông. Lục Bắc Thần thỏa mãn nhìn cô, chu đáo

thấm mồ hôi cho cô rồi lại lấy một chiếc khăn sạch nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho cô.



Dưới lòng bàn tay là từng đường nét xinh đẹp, sự mềm mại và tính đàn hồi khiến cổ họng Lục Bắc Thần lại nóng

rực, trái tim như bị thứ gì nhẹ nhàng khêu gợi. Anh phì cười, cô đúng là một liều thuốc ma mị, ép một người trước giờ khả năng kiềm chế vẫn khá

tốt như anh trở thành một con sói ham ăn.



Cô là một đóa hoa nhỏ xinh khép nép, mà

vẻ thẹn thùng ấy cuối cùng sẽ tỏa ra một sức quyến rũ hệt như cà độc

dược. Lần nào cô cũng cầu xin nói: Tắt đèn đi… Anh lại tham lam vẻ đẹp của cô, khát khao được ngắm trọn vẹn mỗi biểu cảm của cô dưới

ánh đèn. Lúc xấu hổ cô sẽ nhắm mắt lại, sau đó nũng nịu nói với anh: Bắc Thần, đừng có nhìn em như vậy…



Người con gái này đối với anh là báu vật tối cao.



Cho dù…


chân trần của cô. Cô yên lặng lên giường, đắp chăn cẩn thận, nỗi đau đớn khó kiềm chế cứ thế ập tới. Cô co rụt lại thành một rúm, chỉ nhỏ như

con tôm. Cái chăn này hình như đã thấm cả cái lạnh của đêm đông.



Mười phút trước, cô choàng tỉnh giấc

khỏi cơn ác mộng, đầu đầm đìa mồ hôi. Cô mơ thấy Lục Bắc Thần bỏ đi

không quay đầu lại, cứ thế tuyệt tình rời khỏi cuộc đời cô. Sau khi tỉnh dậy anh lại không có ở bên, cô nhớ ra Cố Tư uống nhiều rượu như vậy nên đặt một cốc nước ở đầu giường nó mới phải, thế là cô thức dậy đi vào

phòng ngủ chính, phát hiện nó cũng biến đâu mất.



Lòng bắt đầu dấy lên nỗi bất an.



Góc phòng sách hé ra một tia sáng. Cô bước chân trần đi tới, phát hiện là giọng của Cố Tư.



“Lúc anh ôm em, trong lòng anh đang nghĩ gì?”



“Nếu em khiến em hiểu lầm, thì anh rất xin lỗi.”



“Nếu như em hiểu lầm rồi thì sao? Vậy anh có dám đã sai thì sai cho trót không?”



Cô nhìn qua khe cửa, Cố Tư vô cùng dịu dàng dựa vào lòng anh.



Đáng ghét nhất chính là hành vi nghe

trộm, cô đã làm việc đáng ghét ấy, nhưng lại không có dũng cảm tiếp tục ở lại. Giây phút Cố Tư chủ động ôm Lục Bắc Thần, cô quay người bỏ đi.

Thật ra cô hiểu, cô sợ nhất chính là Lục Bắc Thần có hồi đáp.



Cô chợt nhớ lại lời Cố Tư nói lúc ban ngày: Của chị tức là của em, vậy anh rể cũng là của em sao?



Tư Tư, vì sao lại là em?



Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào, Cố

Sơ nhắm mắt lại. Khi người đàn ông bước lên giường, vẫn ôm lấy cô từ

phía sau như bao lần, bức bách và chua xót hòa thành dòng lệ thấm ướt

khóe mắt, đỏ rực chóp mũi. Cô rất muốn quay đầu lại hỏi anh: Anh đã ôm Tư Tư lúc nào? Rồi đã làm chuyện gì để khiến nó hiểu lầm?



Ngàn vạn những điều khó hiểu, rồi cô

nghĩ tới chuyện Tư Tư cùng anh quay về. Sao lại trùng hợp đến vậy, Tư Tư đi dạo phố bị anh bắt gặp ư?



Trong lòng nghi thần nghi quỷ là cảm giác Cố Sơ căm ghét nhất.



Cả người cô căng ra, co rụt lại. Anh

nhạy cảm nhận ra, bàn tay theo đà trượt xuống, bỗng chạm phải đôi chân

lạnh như băng của cô. Lục Bắc Thần sửng sốt, nhẹ nhàng nắm lấy chân cô, ủ ấm cho cô. Động tác của người đàn ông khiến trái tim Cố Sơ xao động, cô không kìm được lòng mình, quay lại ôm anh thật chặt.



Lục Bắc Thần nhận ra cô không bình thường, khi chạm vào má cô lại thấy ươn ướt, anh gọi thầm: “Sơ Sơ?”



Cô vùi đầu vào lòng anh, ghì siết lấy anh, cánh tay hơi run rẩy, lẩm bẩm: “Em mơ thấy anh rời xa em.”



Tư Tư, chị có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn, kể cả là mạng sống. Chỉ duy có Lục Bắc Thần là không được…