Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 408 : Rốt cuộc cậu định giở trò gì?
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Kỳ Quái, sau nhiều năm vắng bóng đã nhờ vào một buổi triển lãm lấy chủ đề là “Ức” một lần nữa chấn động toàn quốc. Ban đầu, chiến dịch truyền thống của buổi triển lãm đã được áp dụng một cách rất tài tình, không phải là cách rầm rộ bùng nổ mà mọi người quen dùng hiện nay, mà lặng lẽ nổi tiếng ngay trong giới, lợi dụng tính chân thực của những lời truyền miệng và tính tốc độ của thông tin báo mạng, thế là buổi triển lãm về cái chết này đã thành công chưa từng thấy.
Nếu trong đó chưa từng xuất hiện thi thể của Ngải Hân thì buổi triển lãm rầm rộ này sẽ kết thúc một cách viên mãn. Nhưng trên thực tế, buổi triển lãm được coi là hoàn hảo trong mắt của đám người này lại che giấu một bí mật khiến người ta thảng thốt. Hoặc có thể nói thế này: Trên đời không có thứ gì hoàn mỹ, một khi thực sự hoàn mỹ đến thế, đây mới là sự đáng sợ chết người.
Sau khi La Trì nhắm vào Kỳ Quái, hắn ta bèn chơi trò “anh muốn điều tra thì tôi hợp tác, anh gọi tôi tới hỏi chuyện, cần trả lời thế nào thì trả lời như thế, anh muốn kiểm tra khu triển lãm cứ kiểm tra, thậm chí anh có thể cắt tượng sáp ra xem bên trong có thi thể hay không”. Thế nên khoảng thời gian này, Kỳ Quái trở thành một nhà điêu khắc cao quý, bày ra điệu bộ “tôi có thể chịu đủ mọi khổ sở vì nghệ thuật”, khiến cảnh sát hết cách.
Tìm kiếm một thi thể thi như mò kim đáy bể, nhưng nếu là cả đám thi thể thì sao?
Khi đồng nghiệp giao cho La Trì ảnh chụp hiện trường, anh cực kỳ sửng sốt. Sau khi so sánh, cuối cùng anh đã khẳng định trong khu triển lãm xuất hiện bao nhiêu bức tượng thì phía cảnh sát cũng tìm được tưng ấy thi thể.
Ngoài sửng sốt, La Trì còn cảm thấy máu huyết sục sôi, là khi phẫn nộ và hưng phấn giao hòa làm một rồi đồng thời bộc phát. Phẫn nộ vì một kẻ luôn sống bằng tiêu chí hy sinh vì nghệ thuật lại phạm một tội nghe ra rợn người đến vậy, hưng phấn vì một manh mối quan trọng đến vậy đã được moi ra, vụ án này cuối cùng cũng đã có tiến triển.
Thế nên, sau khi gọi điện cho Cố Sơ, anh bèn phi như bay tới phòng thực nghiệm.
Ngữ Cảnh đón tiếp anh, đeo một chiếc kính gọng đen cực lớn, quầng mắt thâm xì, đầu bù tóc rối. Sau khi thấy vậy, La Trì chỉ vào đầu cậu ấy, cười hỏi: “Chẳng lẽ cậu ngồi cả đêm làm báo cáo?”.
Ngữ Cảnh chưa kịp trả lời, Phan An bên kia đã uể oải nói: “Đã bảo là cậu ta làm hết báo cáo trong vòng nửa năm tới mà lại”.
La Trì kinh ngạc, nhìn Ngữ Cảnh như nhìn một quái nhân: “Được Lục Bắc Thần khen một câu là cậu điên luôn à?”.
Ai ngờ Ngữ Cảnh ra vẻ nghiêm túc, “Em tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của giáo sư Lục”.
La Trì nhất thời á khẩu, khi quay đầu lại nhìn Phan An thì thấy anh ta đang ung dung thưởng thức cafe, nhiều đường nhiều sữa. Vừa mới bước vào cửa, La Trì đã ngửi thấy hỗn hợp formalin và café, không thể diễn tả hết sự khó chịu. Phan An nghe xong lời của Ngữ Cảnh bèn cười, nói với La Trì: “Thấy chưa, thấy chưa, Ngữ Cảnh nhà chúng tôi đúng là ngố”.
Ngữ Cảnh giận dữ lườm Phan An.
La Trì không can dự vào cuộc tranh luận của họ, anh hỏi đến Lục Bắc Thần. Ngữ Cảnh báo cho anh rằng giáo sư đang nghỉ ngơi trên gác, còn nói thêm: Giáo sư của chúng tôi đã bận rộn suốt cả đêm, nếu không có việc gì gấp thì đừng quấy rầy anh ấy.
Hoàn toàn mang dáng vẻ hết lòng bảo vệ.
Nghe xong La Trì sững người, sau đó lên tiếng: “Vậy xin hỏi Đại tổng quản, tôi tìm cậu ấy bàn chuyện vụ án có phải là việc quan trọng hay không?”.
Ngữ Cảnh tỏ vẻ ngượng ngập, xoa xoa mũ, “ồ” lên một tiếng rồi không nói gì nữa.
Phòng làm việc trên gác rất yên ắng. La Trì đứng trước cửa, nghĩ tới tình huống ngày hôm qua, anh định giơ tay gõ cửa, nhưng suy nghĩ này bị dập tắt rất nhanh. Tên đó đang nghỉ, đột ngột thế này liệu có làm cậu ấy sợ không? Chi bằng cứ nhẹ nhàng vào đó trước rồi tính.
Không ngờ anh vừa mở cửa đã nhìn thấy Ngư Khương.
Cô ta đang ngồi trên sofa, quay lưng về phía La Trì, bất động nhìn Lục Bắc Thần đang nằm trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết cô ta đang nghĩ gì, tóm lại không hề phát hiện ra La Trì đã vào.
La Trì ho khẽ một tiếng, lúc ấy Ngư Khương mới biết, quay đầu nhìn thấy anh, vội vàng đứng dậy. Anh gật đầu với cô ta, coi như chào hỏi, nhưng lại cảm thấy cô ta cứ kỳ kỳ. Khi cô ta gần ra tới cửa, anh bèn hạ thấp giọng hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”.
Ngư Khương lắc đầu, không nói gì đã rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi đóng cửa lại, đầu mày của Ngư Khương dần dần nhíu chặt lại. Kỳ lạ thật, sao Vic không vào trong phòng nghỉ?
Bên trong, La Trì đang suy nghĩ làm sao để đánh thức Lục Bắc Thần. Nếu là trước đây, có thể anh sẽ mặc kệ, tới đập cái bốp vào người cậu ta. Nhưng sau ngày hôm qua, chẳng hiểu sao anh lại mất đi dũng khí tùy tiện ấy.
Ngẫm nghĩ mãi, vụ án trong tay vẫn cần cậu ấy tiếp tục giúp đỡ, anh bắt đầu ho, hết tiếng này tới tiếng khác. Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng có động tĩnh, sốt ruột nhíu mày, đôi mắt vẫn nhắm, “La Trì, cậu rảnh lắm à?”.
La Trì thấy anh đã tỉnh bèn ngồi phịch xuống bên cạnh, cười: “Bận chứ, dĩ nhiên là bận, nhưng có bận cách mấy vẫn phải qua cảm ơn cậu đã”.
Lăng Song liếm môi, trông có chút không tự nhiên. Cậu ta cầm cốc nước lên uống, đằng hắng: “Thì cũng có ý muốn tâm sự”.
“Câu này tôi không thích nghe.” Cố Sơ lấy một chiếc gối để dựa, “Vả lại, cậu tâm sự mà không gọi Tiếu Tiếu à? Cậu chưa bao giờ có chuyện chủ động tìm tôi tâm sự”.
Lăng Song đặt chiếc cốc xuống, chau mày, “Sao cậu lằng nhằng lắm lời thế? Tới thăm cậu không được à? Bây giờ cậu là bác sỹ có tiền đồ nhất bệnh viện trọng điểm thành phố, tôi không lấy lòng cậu thì lấy lòng ai?”.
“Tiếu Tiếu chức vụ còn cao hơn tôi, bây giờ tôi chỉ là thực tập sinh thôi.” Cố Sơ từ tốn vạch trần lời nói dối của cậu ta.
Lăng Song không ngờ cô lại nói vậy, sững sờ, sau đó không biết nói gì nữa. Cố Sơ ngồi dậy, cười, “Được rồi, được rồi, không trêu cậu nữa. Nói đi, cậu tìm Lục Bắc Thần có việc gì?”.
Sự thẳng thắn của cô khiến Lăng Song bỗng không biết mở lời ra sao, có chút ấp úng.
“Trời ơi, không lẽ cậu lại mắc vào vụ án nào?” Cố Sơ làm mặt cảnh giác.
Lăng Song phản bác: “Cố Sơ, cậu không thể nghĩ tốt đẹp về tôi chút sao?”.
“Cậu có thể nhìn lại tinh thần của mình hiện tại, nói cậu gặp vụ án là dễ nghe rồi đó, tâm trạng hệt như vừa giết người muốn tìm kẻ thế tội vậy.” Chỉ cần tiếp xúc với Lăng Song, cái miệng lanh lợi của Cố Sơ lại trở về.
Lăng Song cũng đã quen với kiểu nói chuyện không tha cho ai của cô từ lâu, bèn lườm nguýt, “Cậu đề cao tôi quá rồi, nếu tôi thật sự có khả năng giết người, tôi sẽ “xử” cậu trước tiên”.
“Vậy cậu tìm Lục Bắc Thần làm gì?” Cố Sơ nhướng mày hỏi.
“Tôi…” Lăng Song suy nghĩ, lát sau nói: “Tôi chỉ muốn hỏi là gần đây anh ấy có rảnh không”.
“Cậu định làm gì anh ấy?” Cố Sơ lập tức ngồi thẳng lưng, trừng mắt.
“Tôi chỉ muốn phỏng vấn thôi, không được à?”
Cố Sơ thầm thở phào nhưng vẫn không chịu buông tha: “Lại làm? Cậu làm một lần rồi còn gì”.
“Kỳ đó bán rất chạy, thế nên làm thêm kỳ nữa, có tiền không kiếm là đồ ngốc à.”
Cố Sơ nhìn Lăng Song với vẻ không vui, nghiến răng nói: “Cậu có thất đức không, lấy người đàn ông của tôi ra kiếm tiền?”.
“Phỏng vấn thôi mà, đâu phải cướp người đàn ông của cậu đâu!”
“Con mắt của cậu cứ dán chặt vào anh ấy, cậu không có ý cướp đàn ông của tôi đâu nhỉ!” Cố Sơ phản kích.
“Cố Sơ, cậu ăn nói cái kiểu gì thế hả? Người tôi thích là Lục Bắc Thâm chứ không phải Lục Bắc Thần!”
“Thấy chưa, thấy chưa, nói thật lòng rồi đấy? Tôi biết ngay lúc đó cậu giở không ít thủ đoạn mà.” Cố Sơ oán trách.
Lăng Song thở hồng hộc, đứng dậy, “Thôi, nói chuyện với cậu không hợp, coi như tôi tới phí công”.
“Này, sao nói đi là đi thế hả?” Cố Sơ đứng dậy đuổi theo.
Bên này Lăng Song đã ra tới cửa, cãi lại một câu, “Không đi ở lại ăn bực thêm với cậu à? Tôi sợ chết yểu lắm, cậu…” Vừa mở cửa, cậu ta đã nuốt câu tiếp theo xuống.
Cố Sơ không hiểu cậu ta làm sao, bước lên nhìn mới thấy là Lục Bắc Thần đã về, tay cầm chìa khóa, chuẩn bị mở cửa…
~Hết~