Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 409 : Phiền anh chuyển lời tới anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Lăng Song đờ người ra, đôi mắt dán chặt vào người đàn ông xuất hiện trước cửa, hơi thở trở nên gấp gáp. Cố Sơ đứng gần, dĩ nhiên nhìn thấy rất rõ, trong lòng không tránh khỏi có những hồ nghi. Khi ngước mắt lên nhìn Lục Bắc Thần, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như bình thường, nhưng không hiểu sao, Cố Sơ cứ cảm thấy giờ phút này đây anh còn lạnh nhạt hơn. Không để cô có quá nhiều thời gian suy nghĩ, Lục Bắc Thần gật đầu theo phép lịch sự với Lăng Song rồi nghiêng người sang một bên nhường đường cho cậu ta.
Nhưng Lăng Song không nhúc nhích.
Cố Sơ nhìn cậu ta không rời mắt, đáy lòng dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác này tới nhanh và vụt qua cũng nhanh, cô chưa kịp bắt lại, nhìn rõ thì nó đã biến mất. Ngẫm nghĩ rồi cô bước lên, “Bắc Thần, hôm nay Lăng Song tới là muốn hẹn anh phỏng vấn”.
Lúc ấy Lăng Song mới hoàn hồn lại, khẽ khàng gật đầu.
Lục Bắc Thần nghe xong bèn bước vào nhà, hững hờ đáp lại một câu, “Xin lỗi, tôi không muốn tiếp nhận phỏng vấn”.
Kết quả này Cố Sơ đã sớm đoán được, cô nhìn về phía Lăng Song định an ủi mấy câu nhưng lại nghe thấy Lăng Song nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi”.
Cố Sơ ngạc nhiên, đây không phải tác phong của Lăng Song, lần trước để có thể phỏng vấn được anh, cậu ta đã tốn rất nhiều tâm sức, hôm nay sao lại thỏa hiệp vậy? Cô còn đang vô cùng khó hiểu thì Lăng Song đã lên tiếng: “Giáo… sư Lục, anh có tin tức của Bắc Thâm không?”.
Lục Bắc Thần đã thay xong giày, định bước vào phòng khách, sau khi nghe thấy câu ấy thì dừng bước, quay đầu nhìn Lăng Song, rồi lại nhìn Cố Sơ, lập tức trả lời, “Không có”.
Cố Sơ không thấy lạ khi Lăng Song biết tin Lục Bắc Thâm chỉ mất tích chứ không chết. Một vài bí mật chỉ cần bị chọc thủng một lỗ nhỏ thì toàn bộ bí mật sẽ nổi lên mặt nước rất nhanh. Cô chỉ lạ sao Lăng Song lại dám đứng trước mặt cô hỏi thăm tình hình của Bắc Thâm, đây hoàn toàn là hành động ngang nhiên khiêu khích. Nhưng không hiểu sao, rõ ràng là một chuyện đáng giận, cho dù không cãi nhau với Lăng Song thì ít nhất cũng phải đuổi cậu ta ra ngoài. Thế mà Cố Sơ lại không tức giận nổi, giống như câu hỏi này của Lăng Song quá đỗi bình thường.
Lăng Song lẳng lặng đánh mắt nhìn Cố Sơ, rồi quay sang Lục Bắc Thần, nói: “Nếu có một ngày anh có thể gặp được Bắc Thâm, phiền anh giúp tôi chuyển lời tới anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy.” Dứt lời, cậu ta rời đi.
Cố Sơ đứng đực ra tại cửa, Lục Bắc Thần cũng sững lại trong phòng khách một lúc, sau đó bước lên, giơ tay xoa đầu cô, cười khẽ: “Có thể tưởng tượng ra năm xưa cô ấy và em tranh giành Bắc Thâm kịch liệt thế nào”.
Bàn tay này có độ ấm nhưng Cố Sơ không cảm nhận được sự ấm áp, có lẽ vì câu trả lời của anh, hoặc một điều gì khác. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh từng nói với em, chuyện của Bắc Thâm anh biết rất rõ ràng, thế nên năm xưa Lăng Song đã tranh giành Bắc Thâm với em ra sao, anh cũng nên biết rõ mới phải”.
Nụ cười nơi khóe môi người đàn ông đóng băng đôi chút, ánh sáng nơi đáy mắt khi tỏ khi mờ, lát sau anh lại cười, “Em sao vậy?”.
“Không có gì, em chỉ cảm thấy hôm nay Lăng Song hơi kỳ lạ.” Cố Sơ trả lời.
Đối với Lục Bắc Thần, Lăng Song đúng là một người lạ, gặp cậu ta chẳng cớ gì lại sững sờ.
Nhưng nếu anh ta không phải Lục Bắc Thần thì sẽ là ai? Lục Bắc Thâm ư? Không, cảm giác mà anh ta mang lại không phải của Lục Bắc Thâm, cô nhớ rất rõ cảm giác khi ở bên cạnh Bắc Thâm.
Đầu ngón tay hơi lạnh, cô nắm chặt vạt áo anh ta, từ từ kéo lên.
Một chút nữa thôi là có thể chứng thực…
Nhưng chính vào lúc này thì điện thoại trong phòng khách vang lên, quấy rầy tới hành động của Cố Sơ. Người đàn ông trên giường hình như cũng giật mình, nhíu mày rồi xoay người lại. Cố Sơ đột ngột rụt tay về.
Tiếng điện thoại inh ỏi cuối cùng vẫn đánh thức anh. Anh mở đôi mắt mơ ngủ, thấy cô ở đầu giường bèn hỏi: “Sao vậy?”.
“À không có gì, em đi nghe điện thoại.” Trái tim Cố Sơ đập dữ dội, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh. Mặc dù không kiểm chứng thành công nhưng vẫn có chút gì sợ hãi nhen nhóm trong lòng.
Cô đang nghĩ, nếu người đàn ông này không phải Lục Bắc Thần, ban nãy cô bất chấp tất cả để vạch trần, liệu anh ta có… giết người diệt khẩu không?
Suy nghĩ này khiến Cố Sơ run rẩy, là cái rét buốt thực sự từ tận trong lòng, tới từ gương mặt cô quen thuộc nhất.
Đúng, cô muốn tìm La Trì, cô phải bàn bạc với anh ấy trước. Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm của cô, Lục Bắc Thần sau tai nạn đã thực sự thay đổi một số thói quen thì cô tin rằng anh sẽ tha thứ cho sự ngập ngừng của cô. Nhưng nếu đây là kẻ giả mạo…thì người cuối cùng giúp cô chỉ còn có La Trì.
Ra tới phòng khách, Cố Sơ cầm điện thoại lên, không ngờ đó là Tiêu Tiếu Tiếu, giọng có chút sốt sắng, “Tới bệnh viện đi, bố của Kiều Vân Tiêu đang cấp cứu, hình như… sắp không ổn rồi”.
“Sao cơ?” Cố Sơ thảng thốt…
~Hết~