Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 419 : Mất rồi mới biết quý trọng
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Năm ấy, Cố Sơ đã yêu sâu đậm một chàng trai. Anh là niềm kiêu hãnh trong mắt các giáo sư lớn tuổi, là “ngôi sao” trên sân bóng rổ, anh có chút ngông cuồng tự đại, anh có chút bướng bỉnh ngỗ ngược, lại có vẻ không biết trời cao đất dày. Nhưng chỉ cần thay chiếc áo blouse trắng, bước vào phòng thực nghiệm, anh lập tức trở thành người nghiêm túc và chăm chỉ nhất. Anh không có tính kiên nhẫn, thậm chí tính khí còn hơi tệ, còn ngốc nghếch về chuyện tình cảm.
Khi cô cười, anh chỉ biết ngây ngô cười theo, lúc cô khóc anh lại luống cuống không biết làm sao. Cô thường hay chọc anh, biết anh không thích ăn đồ ngọt lại hay kiên quyết kéo anh cùng cô đi ăn kem; biết anh không ăn được đồ cay, cô thường hay kẹp ớt ở một góc khuất, đợi anh cắn vào rồi mới sảng khoái chứng kiến dáng vẻ mặt mày xám ngoét, tai đỏ bừng của anh.
Đó là mối tình đầu của cô, cho dù kết cục cuối cùng đã được cô định nghĩa là “nửa đường đứt gánh”, nhưng khi xuân về hoa nở hoặc những lúc đối mặt với nắng vàng, cô vẫn có thể nhớ được chút ngọt ngào đó. Một cái ngọt trong sáng, một khúc tình ca thuần khiết, mỗi lần hồi tưởng cô luôn hoài niệm hương vị của sân trường đại học. Cô tin rằng đa số các cô gái đều sẽ nhung nhớ mối tình đầu của mình, vì sự ngốc nghếch và khờ dại của tuổi trẻ nên tình yêu mới trở nên mãnh liệt quên mình.
Anh chính là sự “quên mình” của cô. Nhưng một ngày nào đó Lăng Song bỗng chạy đến nói với cô: Cố Sơ, tôi đã yêu Lục Bắc Thâm, nếu cậu không định rút lui thì tôi sẽ cạnh tranh với cậu tới cùng.
Kể từ ngày cậu ta nói câu đó, quan hệ giữa hai người chuyển từ việc chỉ đối chọi trở thành hai phía hoàn toàn đối lập. Trước đây cô ghét Lăng Song chỉ vì cậu ta luôn thích chống đối cô. Nhưng sau khi có Lục Bắc Thâm, cô gần như đã căm hận Lăng Song, ghét cậu ta “đào góc tường”, hận sự ngang nhiên của cậu ta.
Nhưng không thể không thừa nhận, cô vẫn phải cảm ơn Lăng Song, chí ít thì cậu ta đã công khai tới thách thức, tuyên chiến một cách rõ ràng, tốt hơn nhiều những kẻ hoạt động ngầm.
Cô cho rằng Lăng Song vẫn luôn giành giật người cô yêu, tới tận hôm nay mới biết, Lăng Song cũng không hay biết gì.
…
Một trận khóc lóc đã rút cạn mọi sức lực của Cố Sơ. Trên đường về nhà, cô như một con lười cứ thế dựa vào người Lục Bắc Thần. Lần này dựa dẫm vào anh như vậy, trái tim cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Anh đưa cô trở về bến Thượng Hải, vì chuyện của Lăng Song nên Lục Bắc Thâm không về cùng họ.
Cố Sơ như một đứa trẻ, sau khi xuống xe vào trong thang máy vẫn cứ ôm eo Lục Bắc Thần, cả tới khi vào phòng tay cô vẫn không rời ra. Anh đi tới đâu cô theo tới đó, cuối cùng khiến Lục Bắc Thần không biết nên khóc hay nên cười, phải ôm cô vào lòng, “Người em vẫn còn hơi nóng đấy, ngoan ngoãn lên gác nằm đi”.
Cô không nghe, đầu lắc ngoay ngoảy như trống bỏi.
“Nghe lời nào.”
“Em sợ anh lại biến mất.” Cố Sơ càng bám chặt lấy anh, áp sát mặt vào ngực anh.
Trái tim anh đập mạnh mẽ, hơi thở của anh tươi mát và sạch sẽ, ở bên anh như vậy, cô cảm thấy ông trời đã ban tất cả mọi hạnh phúc cho cô. Đây là cảm giác mất rồi tìm được, một trái tim đã bàng hoàng quá lâu cuối cùng cũng được lấp đầy.
Lục Bắc Thần một tay ôm cô, một tay ấp lên đầu cô, thở dài, “Vẫn còn sốt”.
“Dùng tay sờ không chuẩn đâu.” Cô khẽ lẩm bẩm, mặt vẫn còn vùi trong vòng tay anh.
Anh cúi xuống, lấy má ấp lên trán cô, cười khẽ, “Cũng thế thôi, vẫn sốt”.
Cô cười ngốc nghếch.
“Anh không đi.” Lục Bắc Thần đau lòng, vì sự dựa dẫm của cô nên lại càng yêu thương, quyến luyến cô.
“Anh hứa chứ?”
“Anh hứa.”
Cô thả vạt áo của anh ra, bịn rịn đi lên gác. Lục Bắc Thần định nấu cho cô một bát nước gừng đường đỏ. Nhưng vừa mới bước vào bếp, quay đầu đã lại nhìn thấy Cố Sơ. Cô đang thập thò bên cánh cửa, chỉ hé ra gương mặt nhỏ xíu.
Thấy vậy, trái tim Lục Bắc Thần tan chảy, vừa thương vừa buồn cười. Anh giơ tay về phía cô, “Qua đây đi”.
Cô bổ nhào tới trước, một lần nữa ôm lấy hông anh.
Cứ như vậy, cô như một bào thai dính liền đi theo anh hoàn thành bát nước gừng đường đỏ. Bình thường cô ghét gừng nhất thế mà hôm nay uống trọn hai bát to, rồi còn bị Lục Bắc Thần nhắc phải uống thuốc hạ sốt. Lúc uống thuốc, cô cứ nhìn anh mãi, cảm giác này còn ngọt hơn cả ăn đường.
Chuông điện thoại vang lên, là máy bàn trong nhà.
Lục Bắc Thần xoa đầu cô, “Anh đi nghe máy, em nghỉ ngơi đi”.
Cố Sơ gật đầu.
Nhưng anh vừa đi xuống nhà, cô đã lại trở thành con sâu, hí hửng đi theo sau anh, khiến anh dở khóc dở cười. Lúc anh nhận điện thoại, cô tiện thể dựa vào lòng anh.
Lục Bắc Thần kéo cô nằm xuống, vuốt nhẹ sống lưng cô: “Nói tới cùng, mẹ anh chỉ là một “sự cố ngoài ý muốn” của bố anh.” Nói tới đây, anh cười tự trào, “Hoặc có thể nói, cả sự tồn tại của anh và Bắc Thâm đối với ông ta cũng là sự cố”.
Nghe câu này, trái tim Cố Sơ như bị một con dao khoét sâu, máu đang rỏ rỉ rích ra ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nó trào dâng một nỗi bi thương mà cô chưa từng nhìn thấy.
“Bắc Thần…” Cô chợt giơ tay chạm lên mặt anh, “Nếu chuyện đã qua thực sự quá đau khổ thì…”.
“Anh không muốn giấu em.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng ngắt lời cô, “Sơ Sơ, anh muốn để em hiểu anh hoàn toàn, triệt để”.
Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, trong đó dấy lên thứ gì cương nghị. Cô nhìn mà chua xót, bèn gật đầu.
Không phải tất cả mọi người đều đủ dũng cảm đối mặt với quá khứ. Nếu không phải vì tái ngộ và yêu anh từ đầu, e là cả cuộc đời cô cũng chẳng thể thoát ra khỏi sự giam cầm của quá khứ. Thì ra, ngoài câu chuyện tình yêu điên rồ đó ra, anh vẫn còn một tuổi thơ đau khổ.
Liệu đây có được coi là một kiểu “đồng bệnh tương liên” không?
Không, có lẽ những gì anh trải qua còn phức tạp hơn cô nhiều, ít nhất thì cô còn có một gia đình hoàn chỉnh. Tất cả những người quen của họ nhà Cố đều rõ một chuyện, đó là bố cô rất yêu mẹ cô, giống như khi cô từng nghiêm túc hỏi bố một câu: Bố yêu mẹ nhất sao?.
Tới tận bây giờ bố vẫn còn nhớ nét mặt bố. Ông mỉm cười, trong ánh mắt là niềm hạnh phúc không thể che giấu. Ông nói: Trước đây bố yêu mẹ con nhất, nhưng bây giờ đã có thêm hai tiểu công chúa rồi.
Cô cũng từng lo lắng liệu bố có giống những người đàn ông có tiền khác trăng hoa, đa tình. Nhưng mẹ đã nói với cô rằng: Không, Tiểu Sơ, bố con không phải là người như vậy.
Trong lòng cô, bố là một ngọn núi mà bố của những người khác không thể vượt qua được.
Cô nhìn về phía Lục Bắc Thần, có lẽ anh cũng từng sùng bái một người đàn ông như thế. Nhưng bây giờ có phải anh rất thất vọng về người đó không?
Lục Bắc Thần quan sát từng biểu cảm của cô, dễ dàng đọc được tâm tư của cô, nhẹ nhàng nói: “Em hiểu nhầm rồi, anh và Bắc Thâm không phải con riêng”.
Cố Sơ bàng hoàng.
Tần Tô là Lục phu nhân, anh lại nói họ không phải con đẻ của bà ấy, rồi nhắc đến chuyện mẹ của anh chỉ là ngoài ý muốn, vậy chẳng phải rõ ràng là ngoại tình ư? Nhưng ý của anh…
“Nói đơn giản, Tần Tô là đời vợ đầu tiên của bố anh. Sau khi ly hôn với bà ấy, ông ta mới gặp mẹ anh. Sau khi kết hôn với bà hai năm, họ lại ly hôn, cuối cùng ông ta tái hợp với vợ cũ.”
Anh nói rất đơn giản nhưng Cố Sơ nghe lại thấy đây là một cuộc hôn nhân quá đỗi phức tạp. Sau khi sắp xếp trong đầu một lượt, cô nói: “Tức là, đời vợ trước của bác trai đã đẻ ra anh cả Lục Đông Thâm, sau đó ly hôn, tái hôn sinh ra anh và Lục Bắc Thâm, sau đó tái hôn với vợ cũ sinh tiếp Lục Nam Thâm, đúng không?”.
Lục Bắc Thần gật đầu.
“Sao có thể như vậy…” Không phải cô chịu không nổi câu chuyện kiểu này, chỉ cảm thấy khi rơi vào Lục Bắc Thần thì càng thêm phần đau đớn.
Lục Bắc Thần điều chỉnh lại tư thế, kéo cô lại gần hơn, “Có lẽ con người ta là vậy, lúc có trong tay chẳng cảm thấy gì, tới khi mất rồi mới biết trân trọng”.
Cô ngẩng lên, khi nghe anh nói câu này, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, “Ý của anh là, bố anh và mẹ anh…”.
“Có lẽ sau khi trải nghiệm cuộc sống với mẹ anh, ông ta mới thật sự hiểu người quan trọng nhất trong lòng mình là ai.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh.
Giọng anh nghe chỉ như gió thoảng mây trôi, nhưng khiến trái tim Cố Sơ thắt lại. Cuối cùng cô cũng hiểu được cái bi ai, lạnh lẽo trong đôi mắt anh. Chẳng có người con nào lại không hy vọng bố mẹ hạnh phúc, giống như cô vậy, có lúc nghe bố mẹ trêu đùa, trong lòng sướng rơn hạnh phúc. Thế mà bố của Lục Bắc Thần sau khi sống cùng mẹ anh mới nhận ra mình yêu người vợ cũ.
Cố Sơ giơ tay vuốt đôi lông mày của anh, lúc ấy Lục Bắc Thần mới nhận ra mình đã chau mày từ lúc nào. Đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, anh chỉ mỉm cười, “Lúc nhỏ hay nghĩ tiêu cực, nhưng giờ thì hiểu rồi. Ngoài tình thân ra, trên đời vẫn còn một thứ không thể mua bán bằng tiền, đó chính là tình yêu. Thế nên anh không trách ông ta”.
Anh chưa bao giờ nhắc tới gia đình mình, nhắc tới người thân của mình. Năm năm trước cô biết rất ít về thân thế của anh, năm năm sau, cuối cùng anh cũng thẳng thắn giãi bày với cô.
Không phải tất cả mọi người cuối cùng đều hiểu bản thân mình muốn gì, nhất là tình yêu, chỉ khi nào thực sự trải qua mới hiểu rõ ràng. Câu này nghe có vẻ tàn nhẫn, có vẻ không công bằng với người tới trước, nhưng đây thực sự chính là điểm vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn của đối phương. Thông qua lời kể của Lục Bắc Thân, Cố Sơ từ từ bước chân vào cánh cửa Lục Môn, một nơi mà khi nhắc tới ai ai cũng mặt đổi sắc, tỏ ra thần bí.
Nhưng Lục Bắc Thần lại nghĩ Lục Môn chẳng phải nơi quá thần bí, chỉ là làm việc hơi kín đáo một chút, thế nên xưa nay không phải thứ để người ngoài mang ra bàn tán. Tới đời Lục Chấn Dương, cũng tức là bố anh thì Lục Môn càng im ắng. Điều này cũng bắt nguồn từ việc bản thân Lục Chấn Dương không thích rêu rao, thế nhưng lại khuếch trương tài sản của nhà họ Lục lên gấp ba lần. Nhưng con người chẳng ai hoàn hảo, vì quanh năm bận rộn công việc mà Lục Chấn Dương hờ hững Tần Tô, quan hệ giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, tới tận khi Tần Tô chủ động đề nghị ly hôn.
Lục Chấn Dương không cứu vãn quá nhiều. Ông cho rằng đó là một cuộc hôn nhân đã vắt kiệt mọi nhiệt tình của cả hai, chi bằng buông tay. Cứ như vậy, một năm sau ông quen Thẩm Sở, cũng chính là mẹ của Lục Bắc Thần. Thế là một đoạn nghiệt duyên bắt đầu…
~Hết~