Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 420 : Câu chuyện không ai biết
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Lục Chấn Dương và Thẩm Sở quen nhau hoàn toàn ngẫu nhiên, hoặc nên nói trời cao đã vô tình đùa giỡn. Lục Chấn Dương là một doanh nhân, một người thành đạt có kinh nghiệm đấu đá trên thương trường, hơn nữa còn giành được cho mình một chỗ đứng. Còn Thẩm Sở chỉ là một người phụ nữ bình thường tới không thể bình thường hơn, bà không có một thân thế lai lịch cao sang, cũng không có quá nhiều trải nghiệm đời người. Bà chỉ là một y tá nhỏ, quen biết Lục Chấn Dương trong một lần xử lý vết thương cho ông vào lúc nhân lực khám tư không đủ.
Không sai, thứ duy nhất mà Thẩm Sở có thể sánh ngang với Tần Tô chính là tuổi trẻ và sắc đẹp, thậm chí có thể nói bà đẹp hơn Tần Tô rất nhiều, tính cách nhã nhặn, biết thân biết phận, nếu nhận xét bằng lời của Lục Chấn Dương thì phút ban đầu gặp gỡ, bà giống như một đóa hoa lan nở trong u cốc sâu thẳm. Bà có quá nhiều điểm khác biệt với Tần Tô. Tần Tô là một người phụ nữ cá tính, hiếu thắng, Thẩm Sở lại là kiểu phụ nữ khiến đàn ông không đành lòng, chỉ muốn dang tay bảo vệ.
Lục Chấn Dương bắt đầu theo đuổi Thẩm Sở, còn một người con gái tuổi đời quá trẻ lại không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương dĩ nhiên không thể chống cự lại sức tấn công nhiệt tình của ông. Cộng thêm việc Lục Chấn Dương vốn là người cao ráo, điển trai, nổi bật, chẳng mấy chốc bà đã chìm sâu xuống con sông tình ái.
Nếu hỏi Lục Chấn Dương xem ông có từng yêu Thẩm Sở hay không thì đáp án là “chắc chắn”, bằng không ông đã chẳng có suy nghĩ cưới bà về. Nhưng yêu thì dễ, sống trọn đời mới khó, không phải câu chuyện tình yêu nào giữa cô bé Lọ Lem và chàng hoàng tử cũng có một kết thúc viên mãn, những kiểu cổ tích mơ mộng ấy đa phần sẽ bị chôn vùi trong xã hội hiện thực. Các trưởng bối trong nhà họ Lục không ưng ý Thẩm Sở, Thẩm Sở cũng không học được cách điều phối mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Lục Chấn Dương cũng không phải cuộn “băng dính hai mặt”, đa phần ông tập trung cho sự nghiệp, thế nên khi thường xuyên phải đối mặt với tình huống “vườn sau bốc hỏa”*, ông cũng dần dần mất kiên nhẫn.
~*Thường ám chỉ sự lục đục giữa vợ con, giữa mẹ chồng với nàng dâu hay giữa các bà vợ cả, vợ lẽ ngày xưa.~
Đương nhiên, Lục Chấn Dương cũng từng vì Thẩm Sở mà nhượng bộ. Họ chuyển hỏi nhà họ Lục, khoảng thời gian đó lại cũng là lúc nhà họ Lục chuyển trọng tâm qua Trung Quốc, thế nên Lục Chấn Dương đã đưa Thẩm Sở trở về Trung Quốc. Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời bà. Có điều, bà yêu Lục Chấn Dương quá quên mình, phạm phải những sai lầm thường thấy của phụ nữ, hay sợ Lục Chấn Dương thay lòng nên hay đa nghi, ghen bóng ghen gió.
Đúng lúc ấy, Tần Tô vừa hay trở về Trung Quốc thăm người thân, sau khi gặp mặt Lục Chấn Dương thì trào dâng cảm xúc. Thấy người vợ cũ vẫn tao nhã như xưa, Lục Chấn Dương không khỏi cảm thấy có chút hối hận. Thẩm Sở biết Lục Chấn Dương đi gặp vợ cũ thì cực kỳ giận dữ, hai người liên tục cãi vã.
“Mỗi một chuyện tình đều có sự khác biệt, em lựa chọn người mình yêu như thế nào thì sẽ quyết định phải trải qua một mối tình như thế ấy.” Giọng Lục Bắc Thần rất khẽ, ánh mắt dường như đang nhìn về một phía xa xăm, “Mẹ anh rất yêu bố, là một kiểu tình yêu cố chấp đến tột cùng. Đối với mẹ, bố là người đầu tiên cũng là người cuối cùng bà dành trọn tình cảm, bà khao khát sở hữu và nắm bắt, cuối cùng lại phát hiện người đàn ông ấy thật ra không yêu mình đến thế”.
Dường như Cố Sơ đã nhìn thấy một người phụ nữ như vậy. Bà khao khát tình yêu, cuối cùng cũng đợi được tình yêu, nhưng cuộc đời không báo trước cho bà biết bà phải giữ chừng mực đến đâu để yêu một người, thế là tình yêu ấy bỗng trở thành gông cùm khóa chặt người đàn ông. Trên đời này có quá nhiều người phụ nữ như vậy, yêu bất chấp, yêu đến quên cả bản thân, đến khi sức cùng lực kiệt mới thất bại hiểu ra rằng: Họ không sai khi yêu một người, chỉ là đã yêu nhầm cách.
Nhưng Cố Sơ đồng tình với quan điểm của Lục Bắc Thần hơn, tình yêu của bố anh cũng không kiên định, hoặc thật ra ngay từ ban đầu ông chỉ bị thu hút bởi sự đằm thắm của Thẩm Sở mà thôi. Sự hấp dẫn chỉ là màn khởi đầu của ái tình, hai người muốn sống bên nhau, chỉ riêng tình yêu thôi chưa đủ. Rõ ràng, một người đàn ông như Lục Chấn Dương càng mong muốn có một gia đình ổn định, mẹ con thuận hòa. Thẩm Sở thèm muốn tình yêu mà quên mất Lục Chấn Dương còn có tình thân không thể chia cắt. Thế nên Cố Sơ cảm thấy, về điểm này Tần Tô có lẽ thành công hơn Thẩm Sở, bà ấy có thể khiến cho Lục Chấn Dương yên tâm công tác.
Có lẽ tình yêu là vậy, chúng ta cứ mãi mãi phải lựa chọn giữa hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, Lục Chấn Dương cũng không ngoại lệ.
“Về sau mẹ anh thường kể, thật ra người bố yêu sâu sắc nhất vẫn là người vợ trước, sở dĩ có một khoảng thời gian lấy mẹ chẳng qua là muốn bà làm thế thân cho Tần Tô mà thôi.” Lục Bắc Thần giơ tay lên, vuốt nhẹ tóc cô, “Dì Tần là bác sỹ, mẹ anh là y tá, ít nhiều cũng có chút tương đồng”.
Bả vai Cố Sơ run lên. Đây có lẽ là sự thật, nghĩ vậy, một suy nghĩ chợt vụt qua. Cô hỏi: “Năm xưa, dì Tần trở về nước thật sự chỉ để thăm người thân ư?”.
Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, khóe môi nở một nụ cười chua chát, “Anh nghĩ, ông nội và bà nội đều quý dì Tần hơn một chút”.
Nghe xong, Cố Sơ lập tức hiểu ra.
Tình yêu đâu chỉ cần một bầu máu nóng là đủ, trên con đường giành giật hôn nhân, Thẩm Sở là người không có tâm kế.
“Sau khi họ ly hôn không lâu, mẹ anh phát hiện ra mình đã mang thai.” Lục Bắc Thần nói tiếp, “Nhưng vì giận hờn, bà không kể chuyện này cho bố biết, tới tận khi bọn anh chào đời”.
Thẩm Sở đúng là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng khi đối diện với thực tế là tình yêu và hôn nhân đều đã tan nát, thì lòng bà cũng nguội lạnh. Bà yêu Lục Chấn Dương bao nhiêu thì cũng hận ông bấy nhiêu, đây là nguyên nhân khiến bà không gặp mặt ông từ sau khi ly hôn. Nhưng Lục Chấn Dương vẫn biết tin bà có thai, ba lần bốn lượt muốn tới thăm, bà đều khéo léo từ chối. Tới tận khi trưởng bối nhà họ Lục chặn bà trước cửa, chỉ tay vào bụng bà và uy hiếp, dù là con trai hay con gái cũng đều là cốt nhục của nhà họ Lục, đừng hòng đưa con của họ đi rồi đổi tên, đổi họ!
“Mẹ anh lợi dụng nghề nghiệp, nói dối với nhà họ Lục rằng bà đã sinh một cậu con trai, thế nên trong một thời gian rất dài bố anh hoàn toàn không biết sự tồn tại của một cặp sinh đôi.” Lục Bắc Thần thở dài, “Nhà họ Lục muốn cướp một đứa trẻ con là việc không hề khó. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng mẹ anh quyết định đưa một đứa tới nhà họ Lục”.
Cuối cùng, giữa Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm, Thẩm Sở đã lựa chọn Lục Bắc Thâm, hơn nữa còn yêu cầu nhà họ Lục phải để con trai bà được đi học ở Thượng Hải, cũng tức là phải để bà được chứng kiến nó khôn lớn thành người. Dĩ nhiên họ không đồng ý, nhưng Lục Chấn Dương cảm thấy dẫu gì mình cũng nợ Thẩm Sở quá nhiều nên đã chấp nhận.
“Sau khi lên nghiên cứu sinh năm nhất, mẹ nhập viện, Bắc Thâm càng ngày càng bất mãn với nhà bên đó, cũng làm ra nhiều chuyện không hay ho. Khi ấy, bố hay nhốt nó một thời gian, thế nên khoảng thời gian anh ở trường mỗi lúc một nhiều, tình hình này kéo dài tới mấy năm nghiên cứu sinh. Tình hình của Bắc Thâm càng ngày càng tệ, nó cũng ít xuất hiện ở trường hơn.” Ánh mắt Lục Bắc Thần trở nên ảm đạm.
Cố Sơ nghe mà đầu óc suy nghĩ rất nhanh. Câu nói của Lục Bắc Thần như đang che giấu sự chua xót bên trong, cô mơ hồ cảm thấy nhất định còn chuyện. Không kìm chế nổi tò mò, cô hỏi thẳng, “Lục Bắc Thâm nói anh vẫn luôn muốn học kinh doanh chứ không phải y, ban nãy anh cũng bảo học y là nguyện vọng của Bắc Thâm. Năm năm đại học anh không được lựa chọn hoặc không có thời gian học phụ đạo, thế còn nghiên cứu sinh? Anh hoàn toàn có thể không cần học y nữa, cho dù là tiếp tục thay thế Bắc Thâm, anh cũng không cần học y nữa”.
Đây là mấu chốt vấn đề, cô biết mình đã cắt vào trọng điểm, nếu không nghe xong sắc mặt Lục Bắc Thần đã chẳng trở nên nặng nề. Thấy anh trầm mặc, Cố Sơ thăm dò, “Khi học nghiên cứu sinh, anh tập trung vào các bệnh thần kinh, có phải vì bác gái không?”.
Sức khỏe của mẹ anh không tốt, còn không tốt đến mức nào thì tới giờ anh vẫn chưa kể.
Thấy anh mím môi, đáy lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành. Đợi đã, hình như cô còn bỏ quên một điểm quan trọng! Đó là việc mẹ anh qua đời, vì bệnh tình ư? Rốt cuộc căn bệnh nào đã tước đi sinh mạng của bà? Còn nữa, nếu chỉ vì chuyện bố anh không chung thủy trong hôn nhân, vì sao tới tận khi học nghiên cứu sinh năm nhất, Bắc Thâm vẫn còn chống đối gia đình? Còn cả anh nữa, khi kể về cuộc hôn nhân của bố mẹ, rõ ràng đã buông bỏ, giống như anh nói, với những chuyện chúng chứng kiến, con trẻ mãi mãi cố chấp và hẹp hòi hơn người lớn.
Vậy thì vì sao quan hệ giữa anh và bố còn lạnh nhạt tới tận bây giờ?
Cô cảm thấy trong câu chuyện tưởng không phức tạp này còn ẩn chứa một nguyên nhân quan trọng.
Lục Bắc Thần trầm mặc rất lâu, tới nỗi cô nhìn mà thắt lòng. Cuối cùng, cô ôm lấy cổ anh, thủ thỉ, “Không sao, anh không muốn nói thì đừng nói. Thật ra đối với em không còn gì quan trọng nữa, quan trọng là anh đã quay về, anh vẫn còn ở bên cạnh em”.
Anh xúc động, cúi xuống hôn lên trán cô, “Không, anh đã bảo là anh sẽ kể hết cho em nghe”.
“Bắc Thần, anh…”
“Là chứng rối loạn phân ly hỗn hợp.” Anh lên tiếng, ánh mắt u buồn.
Cố Sơ sững người: “Bệnh thần kinh?”.
Lục Bắc Thần gật đầu, “Là mẹ anh, khi phát hiện ra thì bà đã nặng lắm rồi, là chứng bệnh thần kinh với tính chất tổn thương thần kinh, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến về sau bà tự sát”.
Cố Sơ thảng thốt, tự sát!
Cô hiểu rõ chứng bệnh này, tổng thể được quy về phạm vi tâm lý học. Thông thường mà nói, chứng rối loạn phân ly hỗn hợp với tính chất tổn thương phi thần kinh thường cần sự tham gia của bác sỹ tâm lý, cũng hồi phục rất nhanh, nhưng nếu tổn thương thần kinh thì không những cần sự điều phối về mặt tâm lý mà còn phải kết hợp với các phương thức điều trị cưỡng chế cùng phẫu thuật và thuốc men. Nhưng đến tận bây giờ, các căn bệnh thần kinh đều chưa có một phương pháp trị liệu tốt nhất, huống hồ là năm đó.
“Xét về bệnh tâm lý, nguyên nhân phát bệnh cũng có khả năng di truyền, cộng thêm việc sau này hôn nhân thất bại, thường xuyên lo lắng bất an đã khiến bà bị tổn thương thần kinh.”
Cố Sơ sửng sốt, “Vì sao anh nói bệnh của bác gái có khả năng di truyền?”.
“Sau khi được chuyển tới nhà họ Lục, tâm lý của Bắc Thâm thay đổi rất lớn, còn cả hành vi của nó nữa. Đến nỗi khi anh học nghiên cứu sinh năm nhất, bố động một tý cứ phải nhốt nó lại mới yên tâm. Thật ra lúc đó bố đã mời bác sỹ tâm lý cho nó, có điều chuyện này ông xử lý kín đáo, ngay cả Tần Tô cũng không hay biết.”
~Hết~