Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 422 : Tự làm tự chịu
Ngày đăng: 01:50 30/04/20
Kỳ Quái đã chính thức bị khởi tố, mặc dù qua điều tra đã xác thực anh ta không tham gia vào các hành vi như giết người hay bắt cóc nhưng chỉ riêng việc đánh cắp xác cũng đã là vi phạm pháp luật. Chuyện này nhất thời bị cư dân mạng đồn đại ầm ĩ, đa số các bài báo đều dùng từ ngữ rùng rợn, không ai ngờ rằng đằng sau mỗi bức tượng sáp đều có nguyên mẫu, còn có người trêu đùa rằng nghệ thuật gia vì hy sinh cho nghệ thuật, bất chấp tất cả. Nhưng dần dần, tam sao thất bản, tới cuối cùng đã hóa thành: Mỗi một bức tượng sáp đều được làm bằng xác chết, thế là trên mạng xuất hiện cả đống chuyện như kiểu triển lãm tượng sáp kinh dị.
Hôm nay, có thể nói La Trì đã tiến vào Cục Cảnh sát với khí thế bừng bừng và những bước chân hăm hở, sau đó còn ngông nghênh vòng vào phòng họp, tham gia cuộc họp bàn của tổ chuyên án. Nguyên nhân là vì trong tay anh ấy có một báu vật, chính là Lục Bắc Thần. Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng gật đầu đồng ý làm chuyên gia để phòng thực nghiệm nhận vụ án này, La Trì lập tức cảm thấy như xuân về hoa nở.
Mấy tháng nay anh ấy vẫn luôn quan tâm tới vụ án này, thế nên dù có xen ngang giữa đường cũng hoàn toàn có thể theo kịp tình tiết. Vụ án tập trung chủ yếu vào Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên và Ngải Hân, động lực hành động của La Trì xưa nay không cần giục, anh ấy nhanh chóng liên lạc được với người nhà nạn nhân hơn nữa còn triển khai điều tra sâu thêm.
“Vẫn đang điều tra người tặng thi thể cho Kỳ Quái.” La Trì báo cáo, “Tôi tin rằng người này có mối quan hệ nhất định với việc mất tích của bốn nạn nhân, thậm chí là cái chết của họ”.
“Thế nên động cơ của kẻ thần bí này là rất quan trọng, vì sao người này lại chuyển xác cho Kỳ Quái? Hắn muốn đạt được mục đích gì?” Người cảnh sát ngồi đối diện chau mày.
Đây cũng là vấn đề mà La Trì đang băn khoăn.
Giữa Kỳ Quái và thi thể tồn tại một mắt xích quan trọng, chính là kẻ giấu mặt này. Hắn ta hoặc cô ta giống như một chiếc chìa khóa, tìm được người này, dường như có thể mở ra bí ẩn của các thi thể.
Phòng họp yên ắng, mọi người chìm vào suy tư.
“Có lẽ là… trưng bày.” Bỗng nhiên, Lục Bắc Thần vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng.
Mọi người nhìn cả về phía anh, La Trì ngồi bên cạnh anh, cũng nghiêng người nhìn anh, khó hiểu: “Trưng bày? Thế là ý gì?”.
Hôm nay Lục Bắc Thần dự cuộc họp trong một diện mạo khá nghiêm túc, vẫn ít nói ít cười như mọi khi.
“Xét về tình trạng của thi thể, dù là Tiền Hào nhảy lầu, Lưu Xuyên tự thiêu hay Phùng Tử Liên cắt cổ tay, Ngải Hân gặp tai nạn thì cả bốn đều không bị người khác giết hại, bề ngoài giống tự sát, nghiêm túc định nghĩa thì đó là cái chết mang tính chất tự sát do chết não đột ngột. Ngoại trừ Ngải Hân không phải người mất tích ra thì ba nạn nhân còn lại có những tình tiết khác giống nhau đến kinh người. Thứ nhất, độ tuổi của họ đều cố định trong khoảng 25 tuổi; thứ hai, ngoài Ngải Hân, khi tiến hành giải phẫu ba người kia, tôi phát hiện trong trung khu thần kinh thị giác đều có tổn thương nhất định; thứ ba, ở vị trí xương mắt cá chân của bốn người đều có vết thương lồi lên do bị vật kim loại cưỡng chế đâm vào. Tôi đã đưa hình ảnh vết thương tiến hành san bằng, lát nữa sẽ phát cho các vị. Tôi nghi ngờ nó giống như ký hiệu hoặc biểu tượng của một kiểu tổ chức. Ngoài ra, trên xác được quét một lớp chất bảo quản cường độ cao, nhưng vẫn có thể suy đoán ra khoảng thời gian tử vọng đại khái. Ngải Hân không cần nói nhiều, nửa năm trước. Thời gian tử vong của Phùng Tử Liên cắt tay vượt quá nửa năm, đã được bảo quản nên đoán chừng lên khoảng một năm. Lưu Xuyên đã chết vì tự thiêu khoảng một năm rưỡi . Còn Tiền Hào còn chết lâu hơn, khoảng hơn hai năm.”
Đầu óc La Trì xoay chuyển rất nhanh, anh ấy sửng sốt, “Cứ nửa năm lại có một người chết?”.
“Đúng vậy, họ đều chết cách nhau nửa năm.” Lục Bắc Thần gật đầu, gấp tài liệu trong tay lại, nói tiếp: “Ngoài Ngải Hân ra, bên phía phòng thực nghiệm đang tiến hành làm giải phẫu hóa nghiệm cho ba người còn lại. Tôi sẽ tập trung điều tra xem mấy nạn nhân này có phải đều bị người khác tiêm thuốc hoặc cho uống loại thuốc gì không?”.
“Ban nãy cậu nói tới trưng bày là có ý…?” La Trì hỏi.
“Xương mắt cá chân của bốn người đều có chung một biểu tượng. Tôi nghi ngờ họ bị cưỡng chế đưa tới một tổ chức nào đó. Thế nên không phải họ mất tích mà là bị người ta giám sát tới tận khi chết.” Lục Bắc Thần nói, “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, biểu cảm lúc chết của cả bốn đều rất quái dị, dễ khiến người ta liên tưởng tới việc trước khi chết họ đã nhìn thấy thứ gì đó. Nhưng trên thực tế, tôi nghiêng về khả năng hệ thống thần kinh bị phá hoại khiến thị giác xuất hiện ảo giác. Nói cách khác có thể trước khi chết họ thực sự đã nhìn thấy thứ gì nhưng thứ đó không tồn tại, chỉ là ảo ảnh mà thôi, vì hệ thống trung khu thị giác của họ đều bị tổn thương. Người bí ẩn này chắc chắn biết mọi vấn đề của họ, còn nhà điêu khắc Kỳ Quái kia thì lại đang sốt sắng cần những tác phẩm gây chấn động để có thể quay trở lại. Biểu cảm của bốn người này đủ để trở thành một đề tài khác biệt, thế nên mục đích của người thần bí, cá nhân tôi cho rằng là một kiểu trưng bày, hoặc là…”.
Nói tới đây, Lục Bắc Thần ngừng lại, bỗng đăm chiêu.
Các cảnh sát khác nghe tới mấu chốt lại thấy anh im lặng, một trong số đó không nhịn được, lên tiếng: “Giáo sư Lục…”.
Còn chưa nói hết câu, La Trì đã giơ tay lên ngắt ngang, tỏ ý bảo anh ta im lặng.
Lục Bắc Thần một tay xoa cằm, một tay thi thoảng gõ lên mặt bàn.
Không bao lâu sau, anh lên tiếng nhưng lại là phản bác chính ý kiến trước đó của mình, “Không đúng, không phải trưng bày mà là nhắc nhở!”.
La Trì sững người, “Nhắc nhở?”.
“Em…” Tiếu Tiếu nói, “Chỉ không cẩn thận để hộp thuốc rơi vào thôi mà, không có gì nghiêm trọng đâu. Anh tưởng làm bác sỹ chỉ gặp bệnh nhân là không an toàn thôi à?”.
Kiều Vân Tiêu nhìn cô chằm chằm, bán tín bán nghi.
“Thật sự là hộp thuốc mà. Hôm đó em nhìn thấy cô y tá chuyển thuốc vất vả quá nên tốt bụng giúp một tay. Anh cũng biết là bây giờ sau khi giảm béo em yếu lắm mà, kết quả cả hòm thuốc lăn xuống suýt rơi trúng đầu em, may mà em đưa tay đỡ kịp.” Tiếu Tiếu giải thích.
Kiều Vân Tiêu nghi hoặc, “Thật ư?”.
“Thế anh nghĩ là gì?” Cô cười hỏi.
Kiều Vân Tiêu xoa xoa mũi, có vẻ ngượng ngập, “Không có gì, sau này em chú ý một chút, mấy chuyện tốn sức con gái sao làm nổi?”.
“Được, em biết rồi.”
Kiều Vân Tiêu bấm thang máy cho cô. Cô bước vào, trước khi đóng cửa, cô vẫy tay chào tạm biệt anh. Kiều Vân Tiêu đứng nguyên đó, chỉ khẽ gật đầu. Sau khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên môi Tiếu Tiếu cũng tắt ngấm. Cô đứng dựa vào thang máy, sức lực như bị rút cạn.
Cánh tay lại đang ngâm ngẩm đau. Từ sau lần ở bãi đậu xe, cô chẳng nói chuyện được với Cố Khải Mân nữa. Cuối cùng tối qua Cố Khải Mân cũng bùng nổ, cãi nhau mãi anh ta lại lôi Kiều Vân Tiêu vào. Cô đã chịu quá đủ kiểu hai mặt của anh ta trước và sau khi cưới, muốn bỏ đi. Anh ta bèn ném một bình hoa xuống. Bình hoa đó bằng kim loại rất nặng, giây phút nó rơi vào tay cô, cô còn ngỡ tay mình đã đứt rời.
Khóe mắt ướt át, Tiêu Tiếu Tiếu vội giơ tay giữ chặt đôi mắt. Trong thang máy có camera, cô không thể khóc lóc bây giờ được.
Người là do mình chọn, tự làm tự chịu, sao oán trách được người khác đây?
…
Buổi chiều, Cố Sơ đi nghe một buổi tọa đàm chuyên đề, trong đó có không ít các chuyên gia thần kinh trong và ngoài nước. Sau buổi tọa đàm, cô như con chuột nhắt bám theo sau các chuyên gia, cố gắng học hỏi một chút về cách thức chữa trị tổn thương khi diên tủy bị chèn ép. Có chuyên gia nhận ra Cố Sơ, vỗ vai cô cười nói, “Đúng là hậu sinh khả úy, trẻ như vậy mà đã nghiên cứu tới tổn thương diên tủy rồi, đây là một đề tài mà các bác sỹ ngoại khoa thần kinh tới nay vẫn còn dày công nghiên cứu đấy”.
Cố Sơ nghe được câu này thì lòng nguội lạnh đi quá nửa. Cô cũng biết tổn thương diên tủy nghiêm trọng cỡ nào, đó là một bộ phận liên quan tới tính mạng, trong và ngoài nước đều chưa có ca mổ nào nắm chắc thành công.
Cô cắn răng, không được bỏ cuộc, trong y học mỗi ngày đều có thể xuất hiện kỳ tích, nhất định sẽ có cách chữa khỏi.
Trở về khoa, thấy mắt Tiếu Tiếu hơi đỏ, cô lấy làm lạ. Tiếu Tiếu trả lời là bệnh viêm giác mạc tái phát, bôi chút thuốc là được. Cô không quá nghi ngờ, tới nhà thuốc lấy cho cậu ấy ít thuốc tiêu viêm, vừa định đưa thuốc cho cậu ấy thì cô y tá ở trạm chạy vào với vẻ mặt phấn khích, “Bác sỹ Cố, có anh đẹp trai tìm nhé!”.
Tới đó, vừa nhìn cô đã thấy Lục Bắc Thần, phía sau có La Trì đi theo.
Cô hớn hở nhìn về phía anh, rảo bước đi tới, nếu không phải vì bên cạnh còn có y tá chắc cô đã chạy tới ôm chầm lấy anh. Nhưng cái giọng nhỏ nhẹ cũng ngọt ngào lắm, “Sao anh lại tới đây?”, rồi cô vẫy tay chào La Trì đang đứng gần đó, dựa vào tường, “Hi!”.
La Trì nháy mắt với cô, cả người trông có chút phấn khích.
Lục Bắc Thần có vẻ bất mãn với việc cô nhìn La Trì bèn xoay mặt cô lại, “Anh vừa họp xong ở Cục trở về, vừa hay đi ngang qua nên lên xem em thế nào”.
~Hết~