Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 423 : Sau này con trai anh khổ rồi

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Một câu nói rất bình thường lại khiến cõi lòng Cố Sơ ngập tràn ấm áp. Mấy cô y tá xung quanh dĩ nhiên cũng nghe thấy rất rõ ràng, bèn thủ thỉ rúc rích cười với nhau. Cô hơi xấu hổ, việc làm của anh khiến cô chợt nhớ tới một câu nói: Tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng cô lại nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ này khỏi đầu, tự trách bản thân: Cố Sơ à Cố Sơ, mày có chút e thẹn con gái được không hả?.



Nhưng khi câu nói ấy được nói ra bởi một người đàn ông như vậy, cô cảm thấy dù là cô gái khác cũng khó mà “thục nữ” được. Cô mím môi cười nhẹ nhàng, niềm hạnh phúc nơi đáy mắt không tài nào che giấu được, “Có gì để xem đâu? Em chỉ làm ở đây thôi, còn đi đâu được chắc”.



Lục Bắc Thần liếc thấy gò má cô ửng hồng, không nói thêm gì, chỉ tủm tỉm cười, giơ tay cài mấy lọn tóc của cô ra sau tai, sau đó mới hỏi: “Trưa em ăn gì?”.



Chỉ là một câu hỏi thăm, Cố Sơ đã chắc chắn anh tới bệnh viện chỉ để thăm cô, lòng càng thêm ngọt ngào. Cô suy nghĩ rồi trả lời, “Buổi trưa em tới thăm bác Kiều rồi cùng ăn cơm với bác gái.” Nói xong câu này, lại sợ anh không vui, cô bổ sung thêm, “Quản gia nhà họ Kiều nấu ăn ngon có tiếng đấy”.



Nụ cười vẫn nở trên môi Lục Bắc Thần, hoàn toàn không có sự giận dữ và không vui mà cô lo lắng. Anh ngẩng đầu, giơ tay quẹt nhanh qua mũi cô một cái, giọng cưng chiều, “Tham ăn”.



“Đâu có?” Cô thấy anh không để ý lại càng thoải mái, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Đúng là ngon mà”.



“Em làm bác sỹ mà giành đồ ăn với bệnh nhân, nghe có được không?”



Cố Sơ cười ngây ngô.



Lục Bắc Thần ghé sát lại gần cô, hạ thấp giọng, “Anh vẫn thích canh do chính tay em hầm hơn”.



“Câu này em thích nghe.” Cô mím môi.



Nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ. Anh xoa đầu cô, nói: “Tối nay anh sẽ về muộn một chút”.



“Còn tưởng là quan tâm tới em, hóa ra là cho ăn quả táo ngọt trước rồi đánh sau.” Cô bĩu môi.



“Oan uổng quá.” Lục Bắc Thần khẽ nhướng mày, “Anh đánh em khi nào chứ?”.



Cô thấy anh hôm nay ăn vận có phần nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, chiếc quần Âu màu xám đậm, cực kỳ đơn giản. Có điều áo sơ mi được mở bung ba cúc, lộ ra một phần lồng ngực cơ bắp. Ở trong một hình tượng thế này, anh trở nên vừa nghiêm túc lại toát ra chút ngông nghênh.
“Thế còn nghe được.” Cố Sơ nhịn cười, hắng giọng, “Tốt nhất là anh thông minh lên một chút, sau này gặp em đừng có mà hống hách, nếu không đừng trách em giục Tư Tư đi xem mắt. Anh phải biết bây giờ chị họ em đã có nơi có chốn rồi, chỉ còn mỗi Tư Tư thôi, dì em sốt ruột lắm đấy!”.



“Yên tâm, yên tâm, sau này anh tuyệt đối kính trọng em như Lão phật gia.” La Trì cười hề hề.



Lục Bắc Thần giơ tay túm cổ áo anh ấy, “Nịnh đầm gì bạn gái tôi đấy? Đi mau!”.



Kết quả, đến cơ hội chào tạm biệt La Trì cũng chẳng có.



Sau khi Lục Bắc Thần đi khỏi, cả đám y tá hùa nhau quây lấy, mồm năm miệng mười:



Bác sỹ Cố, chị hạnh phúc thật đấy!



Bác sỹ Cố, bạn trai của chị em đẹp trai quá!



Bác sỹ Cố, tình cảm của hai người tốt thật, ánh mắt anh ấy nhìn chị dịu dàng lắm.



Bác sỹ Cố, khi nào hai người làm đám cưới…



Đám cưới?



Cố Sơ nhớ lại việc Lục Bắc Thần bất thình lình nhắc tới con ban nãy, trái tim chợt nóng bừng. Chuyện kết hôn cô còn chưa hỏi. Cô đếm trăng đếm sao, cuối cùng cũng đợi được tới ngày anh quay về, nhất thời lại không biết phải nói vấn đề này ra sao. Nhưng anh vẫn luôn đeo nhẫn trên tay, chắc là muốn lấy cô thôi. Câu nói ban nãy của anh chỉ là vô ý thôi ư? Nhưng anh đâu phải người thích nói năng tùy tiện…



“Sao mấy người hóng hớt thế hả? Mau đi làm việc đi.” Cô không muốn thỏa mãn trí tò mò của mấy cô gái này, bèn nói một câu qua loa cho xong chuyện…



~Hết~