Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 424 : Anh tưởng em sẽ khoản đãi anh?

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Buổi chiều, Tiếu Tiếu không đến khám tại nhà. Cô xin nghỉ về trước, cô giáo ở trường mẫu giáo của Thiên Thiên muốn gặp phụ huynh nên cô đến đó. Mặc dù hành động của Cố Khải Mân khiến lòng cô buốt lạnh nhưng Thiên Thiên vô tội, cô không thể đổ mọi oán giận lên đầu đứa nhỏ.



Cô giáo của Thiên Thiên nói về một số tình hình gần đây của Thiên Thiên, rằng ngày nào thằng bé cũng mặt mày ủ rũ, buổi sáng hôm qua còn tranh giành đồ chơi với bạn khác rồi ra tay đánh nhau. Nếu không có cô giáo ngăn lại thì bạn nhỏ kia sẽ bị thương.



Tiêu Tiếu Tiếu nghe xong mà run người, cô giáo lại khuyên nhủ chân thành, “Thiên Thiên trước đây không như vậy, tâm lý của con trẻ thay đổi thường có quan hệ rất mật thiết với chuyện gia đình”.



Lên xe rồi, Tiêu Tiếu Tiếu vẫn còn mải nghĩ tới lời của cô giáo, thở dài nặng nề. Thiên Thiên ngồi bên cạnh, thấy Tiêu Tiếu Tiếu im lặng thì có chút bối rối, lát sau nó nói: “Con không cố tình giật đồ chơi”.



Tiêu Tiếu Tiếu quay đầu nhìn nó, “Thiên Thiên, vì sao con lại đánh nhau với bạn?”.



“Nó mắng con không có mẹ!” Thiên Thiên tức giận.



Tiêu Tiếu Tiếu sững người.



“Cô không phải mẹ thật của con, các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo đều biết chuyện này.” Thiên Thiên tỏ ra không vui.



Thật ra Tiếu Tiếu không giỏi trong việc giao tiếp với con nít. Nghe xong, cô đành dựa theo cảm giác của mình để đáp lại nó, “Thiên Thiên, cho dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ vẫn là mẹ con. Mẹ sẽ nuôi con khôn lớn thành người, khỏe mạnh rắn rỏi, còn tốt hơn cả mẹ ruột nữa, biết không?”.



Thiên Thiên im lặng, bĩu môi.



Cô không biết phải nói tiếp với nó thế nào, nghĩ tới Cố Khải Mân, tâm trạng lại rối như tơ vò.



“Bố con đánh cô, đúng không?” Bỗng nhiên, Thiên Thiên hỏi.



Tiêu Tiếu Tiếu nhớ tới chuyện tối qua khi Cố Khải Mân ra tay, Thiên Thiên ở ngay trong phòng, biết cũng chẳng giấu được nó, bèn thở dài, “Không phải, tại bố con bất cẩn thôi.” Chí ít thì cô không thể để Thiên Thiên có bóng ma tâm lý. Chuyện nó ra tay đánh bạn khiến cô rất lo lắng.



Nhưng Thiên Thiên lại bĩu môi, “Thật ra trước đây bố từng đánh mẹ”.



Trong đầu Tiếu Tiếu đang mải nghĩ tới chuyện Cố Khải Mân bạo hành, nhất thời chưa phản ứng lại. Lát sau cô mới run người, sửng sốt nhìn Thiên Thiên, “Con vừa nói gì cơ? Bố con từng đánh mẹ?”.



“Con nghe mẹ con kể vậy.” Thiên Thiên bứt ngón tay, “Mẹ nói bố hung dữ lắm”.



Tiếu Tiếu thở gấp, “Con… có mẹ?”.



“Đương nhiên!” Thiên Thiên nhìn cô bất mãn, “Mẹ con tốt lắm, người còn thơm nữa, đâu có giống cô, khắp người toàn mùi bệnh viện!”.




“Phan An, anh không sợ bị ăn mắng à?” Ngư Khương lạnh nhạt buông một câu.



Cố Sơ không hiểu, Phan An cười khẩy, “Đồ của bạn gái cậu ta mang tới, tôi không tin cậu ta dám mắng!”.



Thế này là sao? Cố Sơ cảm thấy mọi người trong căn phòng này đều kỳ quặc, nhưng không kịp hỏi han, cô ôm bình giữ nhiệt và hộp cơm lên gác.



Cánh cửa phòng làm việc khép hờ, tiếng tranh cãi vọng từ trong ra, toàn bộ đều liên quan đến việc phân tích vụ án, nghe kỹ thì hóa ra là giọng của Chloe và La Trì. Hai người này rõ ràng đang có hai luồng quan điểm.



Cô đẩy cửa đi vào, nhìn ngay thấy cảnh tượng này:



La Trì ngồi trên bàn làm việc, tay cầm tài liệu, đầu tóc bù xù, mặt mũi hăm hở, giống như đang diễn thuyết; Chloe ngồi đối diện La Trì, cũng phệt thẳng lên bàn, chỉ tay vào La Trì và nói: “Cậu tưởng bao năm làm thám tử tư của tôi là vứt đi à? Cảnh sát La, tôi đắt lắm đấy! Giúp cậu phân tích án là “lấy gáo vàng múc nước giếng bùn” có biết không?”.



Rồi khi nhìn tới Lục Bắc Thần, anh đang ngồi trên chiếc ghế da phía sau bàn làm việc, ngón tay kẹp điếu thuốc, bộ dạng nhàn nhã, mặc cho hai người đàn ông cao to đỏ mặt tía tai.



“À… hi!” Cố Sơ bước vào, chào mọi người, “Đừng cãi nhau!”.



Ba người nghe xong, đồng thời nhìn ra phía cửa.



“Sao em lại đến đây?” Lục Bắc Thần đứng dậy, nở nụ cười, rõ ràng rất vui.



Cố Sơ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay anh, khịt mũi một tiếng nhắc nhở. Lục Bắc Thần rất nghe lời, lập tức dập ngay đầu lọc vào gạt tàn. Lúc ấy vẻ không vui mới tan đi trên gương mặt cô. Cô bước lên, đặt hộp cơm và canh lên mặt bàn.



“Các anh ấy à, uống xong canh đi rồi cãi tiếp.” Cố Sơ mở bình giữ nhiệt ra, lại lấy thêm đũa từ trong túi ra, “Cái này vốn là chuẩn bị cho Bắc Thần, các anh được hời đấy”.



Thấy Chloe định giơ tay ra, cô chặn lại, cười tươi như hoa: “Ngại quá, em không chuẩn bị bát đũa cho anh”.



La Trì nghe xong phá lên cười.



Chloe sững người, “Vì sao chứ?” Rồi lại thấy món canh quá hấp dẫn, anh ta không nhịn nổi, bước lên ngửi ngửi, “Anh cũng đang khát khô cổ đây”.



“Anh thấy đấy, em chỉ mang hai bộ bát đũa, ai bảo anh tới?” Cố Sơ quyết không để anh ta uống, “Anh tưởng em sẽ khoản đãi một người đàn ông đã chứa chấp bạn trai của em sao?”.



~Hết~