Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 433 : Báo cảnh sát, bắt lưu manh

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Ngữ Cảnh ra mở cửa.



Lục Bắc Thần ngồi yên tại chỗ, nói một cách khác, anh ngồi im bất động, dường như giờ này có người tìm tới cửa cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm, càng không tò mò là ai tới.



Nhưng chẳng mấy chốc, giọng Ngữ Cảnh đã vọng vào, mặc dù có hạ thấp giọng nhưng Lục Bắc Thần làm việc trong phòng khách vẫn nghe rõ mồn một.



Ngữ Cảnh đang nói: “Sao anh lại tới đây? Mau đi đi! Đi đi!”.



“Tại sao anh không được tới? Cậu nhóc nhỏ người thế này có thể chắn được anh chắc?” Người tới kêu gào.



“Muốn bước vào cứ giẫm qua xác tôi.” Ngữ Cảnh bày ra vẻ kiên cường đánh không chết.



Người đó thẳng thừng kéo căng họng, gào lên: “Lục Bắc Thần!”.



“Nhỏ tiếng thôi, nhỏ tiếng thôi!” Ngữ Cảnh như sắp phát điên.



Lục Bắc Thần ở trong phòng vẫn tỏ ra thản nhiên, lật trang mở bức ảnh của trang một rồi bình tĩnh lên tiếng: “Để cậu ta vào”.



Một giây sau, người đàn ông cao lớn đã nghênh ngang bước vào, Ngữ Cảnh đi theo phía sau, vẻ mặt không thoải mái chút nào. Lục Bắc Thần không buồn ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Cơn gió nào thổi cậu tới đây vậy?”.



“Tớ phải bám theo gót chân cậu chứ.” Chloe ngồi phịch xuống sofa, thoải mái vặn vẹo người, “Phòng đẹp đấy, trời ơi…” Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu ta lập tức đứng bật dậy, lao tới, chỉ ra ánh đèn bên ngoài, “Tử Cấm Thành? Ở đây cũng nhìn được Tử Cấm Thành sao?”.



Lục Bắc Thần uể oải trả lời: “Thái độ sửng sốt của cậu khiến tớ nhớ đến mấy bà cụ nhà quê suốt ngày ngồi bó chân”.



Chloe đứng dựa vào cửa sổ, bật cười, đôi mắt dài đong đầy nét quyến rũ, “Tôi chỉ cảm thấy, vào một đêm như thế này được cùng cậu ngắm cảnh Tử Cấm Thành, đúng là một chuyện lãng mạn”.



Ngữ Cảnh nghe xong mà nổi hết da gà, “Chloe, anh không ở yên tại Thượng Hải, tới Bắc Kinh làm cái gì?”.



Chloe hết cằm về phía Lục Bắc Thần, “Không nỡ xa cậu ấy. Vừa mới bệnh nặng, tôi phải quan tâm một chút chứ”.
Lục Bắc Thần kẹp chặt điếu thuốc, ngẩng lên, “Chloe, trên đời không phải chuyện gì cũng cần biết rõ chân tướng”.



Chloe nhìn anh rất lâu, “Được”. Sau đó cạu ta tiện tay lấy một điếu thuốc, ngậm lên miệng, bật bật lửa. Gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ không cam tâm, nhưng vẫn phải chấp nhận sự thực, rít mạnh một hơi, cậu ta nhả khói rồi nói: “Được, nếu cậu đã không muốn để tớ tiếp tục điều tra, tớ sẽ không điều tra nữa”.



Lục Bắc Thần lặng im hút thuốc.



Chloe cũng không nói gì thêm, chỉ đứng nhìn anh tới tận khi hút xong điếu thuốc.



Cậu ta đứng dậy, dập tắt đầu lọc rồi mở cửa phòng sách, cố tình nói to một câu: “Không cần đặt phòng cho tớ, tối nay tớ ngủ với cậu”.



Lục Bắc Thần không đáp lời.



Nhưng câu ấy bị Ngữ Cảnh nghe được, lập tức lao tới, “Anh nghèo đến điên rồi à? Ngủ cùng phòng với giáo sư Lục?”.



“Sao? Không được à?”



“Dĩ nhiên là không được! Giáo sư Lục cần được nghỉ ngơi! Anh ở đây làm sao anh ấy yên lặng nghỉ ngơi cho được?” Ngữ Cảnh như gặp kẻ địch lớn, “Với lại, giáo sư Lục không bao giờ ngủ chung phòng với ai, trừ Cố Sơ”.



Chloe phì cười, đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần, “Này, anh bạn nhỏ của cậu căng thẳng quá. Cậu nói với cậu ấy xem nửa năm qua chúng ta chung giường chung gối kiểu gì?”.



Ngữ Cảnh sửng sốt.



Lục Bắc Thần uể oải đứng dậy, trở về trước máy tính, tiếp tục làm việc, hờ hững dặn dò Ngữ Cảnh: “Đặt cho cậu ta một gian phòng tổng thống. Cậu ta còn không đi, báo cảnh sát bắt lưu manh”.



Nửa năm nay, Chloe đúng là bận trước bận sau. Lúc anh không tiện làm việc gì, cậu ta đều chủ động giúp đỡ, có lúc cũng ngủ lại trong phòng. Nhưng Chloe trước nay đều hay thích nói quá lên, chung giường chung gối? Lục Bắc Thần nghe cũng thấy nổi da gà.



~Hết~