Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 434 : Cuộc đời thật hay giả

Ngày đăng: 01:50 30/04/20


Tôi đã yêu anh ấy.



Anh ấy hay thích mặc sơ mi kẻ caro cùng những chiếc quần bò cũ kỹ, nằm trên bãi cỏ trong sân trường, nghe nhạc, đọc sách. Đó là chàng trai mắt một mí đẹp trai nhất khoa tôi, thành tích cũng là cừ nhất.



Hôm nay anh ấy đã tham gia và giành quán quân cuộc thi hùng biện, tôi biết anh ấy là tuyệt nhất. Lúc nhận giải, trong khoa có rất nhiều nữ sinh nhào về phía anh ấy, nhưng anh ấy nhìn thấy tôi giữa đám đông, tôi biết là anh ấy thích mình mà.



Buổi tối, cuối cùng anh ấy đã hôn tôi, niềm hạnh phúc này khó mà diễn tả được. Tôi muốn được ở bên anh ấy, mãi mãi ở bên nhau…



Lục Bắc Thần in từng bức ảnh La Trì chụp ra. Trong lúc chờ đợi, anh lật xem từng bức. Thật ra những việc này không còn thuộc phạm vi công việc của anh nhưng bên trong có dính líu tới nhật ký của Ngải Hân, anh muốn sớm tìm ra bí mật vụ tai nạn xe nửa năm trước.



Đây là một bài trong nhật ký của Ngải Hân, qua nhật ký có thể đọc được có lẽ hồi đại học cô ta đã yêu một nam sinh mắt một mí, thích nghe nhạc, thích mặc áo kẻ caro. Trong những trang tiếp theo, cô ta liên tục nhấn mạnh những đặc điểm này, hơn nữa còn ghi chép tỉ mỉ từng chuyện trong quá trình yêu đương của cô ta và chàng trai kia. Từ nhật ký, không khó nhận ra Ngải Hân yêu chàng trai đó cực kỳ sâu đậm, hai người họ đã bước đến giai đoạn thề nguyền hẹn ước hơn nữa còn “ăn trái cấm”, từng bài viết đều toát lên sự ngọt ngào cực độ. Xem ngày tháng thì thời gian là khoảng một năm, cuối cùng, chàng trai đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời. Những ngọt ngào bị thay thế bằng những bi ai.



Nhưng điều khiến Lục Bắc Thần cảm thấy khó hiểu là nửa sau, giọng văn bắt đầu trở nên quỷ dị, trong đó có một bài viết thế này: Anh ấy đã trở về, cuối cùng anh ấy đã trở về. Anh ấy nói anh ấy rất nhớ tôi, sao tôi không ngày đêm mong nhớ anh ấy cơ chứ? Nhưng, anh ấy không còn thích mặc áo kẻ caro nữa, cũng không còn thích tắm nắng. Anh ấy thường đến vào buổi đêm, ban ngày thì không thấy. Anh ấy thường nói với tôi, muốn tôi và con sống cùng với anh ấy. Phải, tôi từng thề sẽ vĩnh viễn ở bên anh ấy, không chia không lìa, thế nên tôi phải thực hiện lời thề ấy.



Lục Bắc Thần lật tới mấy trang cuối cùng, trong đó có một trang nội dung khiến anh chú ý: Tôi đã tìm ra kẻ giết hại anh ấy, thần linh này đã cho tôi chỉ thị. Hắn sẽ xuất hiện nhanh thôi. Anh hãy đợi em, đợi em và con…



Đây là trang nhật ký cuối cùng của Ngải Hân.




Nhật ký của Lưu Xuyên là những khao khát dục vọng trần trụi.



Anh ta viết đầy rẫy những câu chuyện mình đã giẫm chân lên bao nhiêu con thuyền, hẹn hò với bạn gái ra sao, đồng thời còn phải giấu cô bạn gái khác thế nào. Trong nhật ký của anh ta phải xuất hiện tới mười cô gái, hệt như một “Vi Tiểu Bảo”. Thậm chí trong đó còn miêu tả chi tiết những lần quan hệ với mười cô bạn gái, mỗi lần đều rất tường tận, ai không biết lại tưởng đó là một cuốn tiểu thuyết sắc tình.



Những câu chuyện tình yêu đong đầy, cuối cùng hóa thành khổ não, vì cả mười cô bỗng phát hiện anh ta lăng nhăng, lần lượt bỏ đi. Anh ta viết: Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi nghĩ ra một cách có thể mãi mãi ở bên họ. Đợi tôi nhé, các bảo bối, anh đến đây…



Cuối cùng anh tự thiêu mà chết.



Nhưng Lưu Xuyên thực tế là một người sống độc thân, trước kia khi đi học có quen với một cô bạn gái, nhưng sau khi tốt nghiệp thì hai người chia tay, bao năm qua Lưu Xuyên cũng chưa gặp được ai phù hợp. Nói theo lời của La Trì thì trông Lưu Xuyên nho nhã ôn tồn vậy mà không ngờ nhật ký lại toàn chuyện đen tối.



Xem xong, Lục Bắc Thần day huyệt thái dương. Bốn người này đều đang sống một cuộc đời khác. Nó rất chân thực, hoàn toàn khác với cuộc sống thực tế của họ. Thông qua nội dung có thể dễ dàng nhận ra bốn người họ đều hoàn toàn nhập tâm vào thế giới tưởng tượng của mình.



Có thể khiến họ biến thế giới tưởng tượng trở thành cuộc sống thật, thậm chí như cả cuộc đời, hơn nữa không chỉ có một nạn nhân, đây quả thực không phải là chuyện được coi thường…



~Hết~