Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 489 : Nhất định phải ngã đau

Ngày đăng: 01:51 30/04/20


Tin tức không giấu được nữa, phương diện này của Lục Môn chắc chắn sẽ sụp đổ, nhưng con có thể bảo đảm Lục Môn sẽ bị thiệt hại ở mức thấp nhất…



Lục Bắc Thần còn chưa kịp gặp mặt Tần Tô nói chuyện thì phòng thực nghiệm Mạn Phổ của Lục Môn đã bị các phóng viên vạch trần. Khi Lục Bắc Thâm gọi điện cho anh, chỉ mới một tiếng sau khi sự việc bại lộ, nhưng chỉ trong vòng một tiếng ấy, mọi thông tin đều như mọc chân, bò khắp từng kẽ hở trên những trang mạng. Chẳng biết thông tin trôi ra ngoài rồi trải rợp trời bằng cách nào.



Bài báo nói y như thật, tựa hồ có một đôi mắt đang theo dõi sát sao tình hình phát triển của vụ án vậy rồi dồn hết mọi phương hướng dư luận về phía Lục Môn. Thật ra thì chủ yếu vòng quanh một điểm, đó chính là phòng thực nghiệm dưới quyền quản lý của Lục Môn – Mạn Phổ – lấy người ra làm thực nghiệm, dẫn đến tử vong. Ý đồ giấu nhẹm các thi thể cua Lục Môn không thành, các xác chết lâu năm cần được minh oan.



Một khi tin tức bị phát tán, vậy thì cuối cùng chỉ còn cách đợi kết cục tam sao thất bản, mà thời gian chờ đợi vốn không quá lâu, giống như chuyện này, thường chỉ trong một khoảnh khắc. Nguồn tin xuất phát từ nước ngoài rồi nhanh chóng lan sang Trung Quốc. Sức mạnh mạng truyền thông trong nước rất to lớn, các độc giả mạng chưa cần tốn quá nhiều sức lực đã vạch ra được sự thật gốc rễ của Lục Môn là ở Trung Quốc, cộng thêm việc tin các nạn nhân là người Trung Quốc bị đưa lên, sự phẫn uất của mọi người đối với Lục Môn bỗng chốc lên tới cực điểm. Chẳng mấy chốc Lục Môn đã bị gắn mác “Giặc bán nước”, “Người Trung Quốc giết người Trung Quốc”.



Khi Lục Bắc Thần tới Ngoại Than Hối, Lục Bắc Thâm đã bắt đầu truy lùng IP phát tán thông tin. Xem ra nó cũng bị người ta dựng dậy lúc nửa đêm, đầu óc bù xù, để trần nửa người trên, chỉ mặc độc chiếc quần ngủ rộng rãi màu đay, ôm chiếc laptop ngồi trên sofa. Chloe cũng có mặt. Nói theo cách của cậu ấy thì cậu ấy đã phải vượt ngàn dặm xa xôi để tới Thượng Hải, muốn ở tại một nơi vừa thoải mái vừa có thể thu dọn quá nửa Thượng Hải vào trong tầm mắt.



“Thế nào?” Lục Bắc Thần tảng lờ tên yêu nghiệt Chloe còn đang lim dim, ngồi xuống bên cạnh Bắc Thâm.



Lục Bắc Thâm lắc đầu, “Không được, đối phương vừa nhìn đã biết là cao thủ, đang truy lùng ngược lại em.” Những ngón tay của nó lướt nhanh trên bàn phím máy tính, xem ra nó khá sốt sắng, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Anh ơi, phải làm sao đây? Tin tức này truyền quá nhanh rồi”.



Chloe đứng dựa bên cánh cửa phòng khách, ngáp ngủ nhìn hai người họ: “Hey, nhà họ Lục có xảy ra chuyện cũng đã có Lục Đông Thâm gánh vác. Hai người lại không phải người nhà họ Lục chính tông, có cần sốt sắng như gặp họa hoạn vậy sao?”.
“Cậu phải chuẩn bị tâm lý, những thông tin về Lục Môn cho dù bây giờ có ngăn chặn cũng không còn tác dụng nữa. Theo tôi thấy, Lục Môn buộc phải đối mặt với công chúng rồi.” La Trì chân thành nói: “Lục Môn có tiền có thế, hoàn toàn có thể lợi dụng thủ đoạn để phong tỏa tin tức, nhưng những người đã đọc tin thì sao? Giá cổ phiếu dao động đã nói rõ vấn đề rồi”.



Lời La Trì nói hoàn toàn có lý, Lục Bắc Thần cũng hiểu. Lục Môn phải công khai, phải thanh minh nhưng thời gian và chủ đề là hết sức quan trọng. Sau một lúc trầm mặc, Lục Bắc Thần nói với La Trì: “Tôi phải gặp Tần Tô, ngay bây giờ”.







Tần Tô không bị tạm giam, bà chỉ hoạt động trong tầm kiểm soát của cảnh sát. Sau khi tới Trung Quốc, Tần Tô vẫn sống trong một nhà nghỉ dưỡng tư nhân, cách xa thành phố phồn hoa, ẩn nấp giữa rừng trúc tươi mát chốn giang hồ, nghe nói đây là địa bàn qua lại của những người làm ăn hợp tác với Lục Môn. Khi Lục Bắc Thần tới nơi, hội quán đã mở rộng cửa. Anh nhạy bén nhận ra xung quanh có rất nhiều camera giám sát. Ngoài những loại thường dùng, còn lại chắc đều là một số camera của cảnh sát.



Xem ra Tần Tô cũng đã đọc được tin, khi Lục Bắc Thần đi vào, bà đã ăn mặc rất chỉnh tề, ngay cả mái tóc cũng đã được búi lên gọn ghẽ. Đây là một Tần Tô mà anh quen thuộc, dù là khi nào cũng luôn ung dung điềm đạm. Bà mời anh tới phòng khách, có ô cửa sổ mở ra ban công cao gần sáu mét với view cực đẹp, bên ngoài là một thảm cỏ bằng chằn chặn, có một số ngọn đèn được giấu trong cỏ, khi trời nhá nhem sẽ phát ra những ánh sáng lấp lánh như sao. Còn có một cây hòe cao ngang cửa sổ. Gần thu rồi, gió thổi qua là lá hòe rơi rụng lả tả.



Lục Bắc Thần không có tâm trạng ngắm cảnh thu về lá rụng. Anh ngồi dựa vào sofa. Tần Tô đã chuẩn bị trà nóng và bánh ngọt, anh cũng không thưởng thức mà nói thẳng: “Tin tức không giấu được nữa, phương diện này của Lục Môn chắc chắn sẽ sụp đổ, nhưng con có thể bảo đảm Lục Môn sẽ bị thiệt hại ở mức thấp nhất”.



Mùa này, tiết trời Thượng Hải se lạnh, mặt trời còn chưa lên. Tần Tô nói gì cũng là người đã có tuổi, bà lấy một chiếc áo choàng lông khoác lên vai, động tác nho nhã bình thản, giống như mình là người ngoài cuộc vậy. Nghe xong bà mới khẽ mỉm cười, nói một câu rất hiểm: “Vậy thì dì nghĩ là con có điều kiện”.