Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 490 : Lấy thân phận để đánh đổi
Ngày đăng: 01:51 30/04/20
Dì Tần, con lấy thân phận của con để đổi lấy tự do cho con và danh dự cho nhà họ Cố, mong dì có thể giúp đỡ.
Lục Bắc Thần biết Tần Tô thông minh nên trước nay nói chuyện rất thẳng thắn. Anh nói: “Lục Môn có chuyện vô tội nhưng cũng có lỗi, việc từng làm với nhà họ Cố là sự thật dành dành. Một khi tin đồn tiếp xúc trở nên ác ý, họ sẽ túm tục lôi ân oán của nhà họ Lục và nhà họ Cố ra, vậy thì thanh danh của Lục Môn sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Lục Môn chưa bao giờ là người chịu thiệt, ắt sẽ tự chứng minh, nhưng một khi chỉ muốn thanh minh cho bản thân, thì những người khác sẽ trở nên rất tồi tệ. Điều kiện của con rất đơn giản, thanh minh tất cả mọi chuyện với điều kiện không dính líu tới ân oán của nhà họ Cố. Ngoài ra nhà họ Lục phải trả lại cho họ toàn bộ thành quả”.
Tần Tô yên lặng thưởng trà, không ngắt ngang giữa chừng. Sau khi anh nói xong, bà mới đặt tách trà xuống, mỉm cười, “Bắc Thần, lúc này dì không cần con vẹn cả đôi đường. Con phải nhớ, con là người của nhà họ Lục”.
“Nhưng con cũng đồng thời là cố vấn chịu trách nhiệm vụ án này.” Lục Bắc Thần công tư phân minh.
Tần Tô dựa người ra sau ghế, đáy mắt luôn đong đầy nụ cười, “Xem ra dì hiểu nhầm rồi. Dì còn tưởng hôm nay con tới để hàn huyên, vì nguy cơ của nhà họ Lục. Xem ra vị trí của cô nhóc nhà họ Cố trong lòng con cao hơn nhà họ Lục rồi”.
“Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, việc nhà họ Lục cướp phương thuốc của nhà họ Cố đã là sự thật, dồn ép họ tới mức nhà tan cửa nát cũng là sự thật.” Lục Bắc Thần nói.
“Mặc dù dì không làm kinh doanh nhưng đi theo bố con mấy chục năm cũng đã nghe nhiều, thấy nhiều, không học được quá nhiều tinh túy nhưng cũng hiểu một chuyện làm ăn thành công phải có sự tự nguyện của hai bên. Con có điều kiện của con, đồng thời cũng phải chấp nhận điều kiện của dì, như vậy mới giao dịch công bằng.” Tần Tô kéo chiếc áo choàng sát lại, nhìn anh: “Hôm nay con đến so với việc nói là giải quyết vấn đề, chi bằng nói là tiến hành giao dịch, vậy thì cũng phải nghe ý của dì và bố con mới phải”.
Sao Lục Bắc Thần không hiểu, nghe xong anh cười: “Điều kiện của hai người chắc là nhà họ Lâm?”.
“Mấy lời người ta hay nói dì quả thực không muốn nói nhiều, nhưng sự thật chứng minh phải liên hợp mạnh mẽ mới có thể tiếp tục tồn tại. Cũng giống như bây giờ, nhà họ Lâm vốn không quan tâm nhà họ Lục chúng ta làm gì, trong mắt họ chỉ có lợi ích.” Tần Tô đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh lá rơi rồi nói: “Thế nên cách giải quyết chưa chắc chỉ có thanh minh. Công chúng hùa theo đám đông chẳng qua vì Lục Môn che một lớp màn bí ẩn. Vậy thì hãy cho họ một tin vui là được rồi. Con người là vậy, có mới nới cũ, xã hội hiện tại quá bận rộn, quá ồn ào, chẳng ai có thời gian và sức lực để túm mãi một chuyện xa xưa không buông”.
Lục Bắc Thần ngồi im trên sofa, đột nhiên chau mày lại. Tần Tô không quay đầu lại nhìn anh nhưng cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh. Bà tiếp tục nói: “Lục Môn rắc rối vô cùng, có gia đình hào môn nào so sánh được? Nếu con chỉ là con của một gia đình tay trắng lập nghiệp thì con có thể thích lấy ai thì lấy, mẹ và bố con tuyệt đối không can dự, nhưng thân phận và địa vị của Lục Môn đã quyết định con không thể làm càn. Đạo lý này ngay từ bố con đã bắt đầu hiểu, con cũng phải học cách hiểu đi”.
Tần Tô bật cười: “Bắc Thần, con sẽ không làm vậy đâu. Con nên hiểu rằng ở trong thâm tâm dì, Bắc Thâm, Đông Thâm và Nam Thâm không có bất kỳ sự khác biệt nào”.
“Người làm mẹ luôn nghĩ cho con của mình. Đương nhiên, con rất cảm kích sự tin tưởng của dì.” Lục Bắc Thần nửa cười nửa thật, “Con sẽ không lấy Lâm Gia Duyệt. Nếu chỉ vì con mang thân phận người nhà họ Lục, vậy thì, bắt đầu từ ngày hôm nay, con có thể không làm người nhà họ Lục nữa”.
Tần Tô sửng sốt, “Cái gì?”.
“Dì Tần, trên đời không có người mẹ nào không ích kỷ vì con mình, cũng chẳng có người mẹ nào không vô tư cũng vì con mình.” Ánh mắt anh trở nên sắc lẹm, “Con bảo đảm giang sơn của con trai dì vững vàng, đồng thời dì cũng phải bảo đảm cho con và nhà họ Cố bình an rút lui”.
“Con định làm gì?” Tần Tô lo lắng.
“Con sẽ nhượng lại toàn bộ cổ phần của con tại nhà họ Lục, rút khỏi quỹ tài chính Bắc Thần. Tại đó, con có 3% cổ phần, 2% trong số đó sẽ trở thành tài sản của Lục Đông Thâm, còn lại là của Bắc Thâm, quỹ tài chính Bắc Thần còn sẽ sang tên cho Bắc Thâm. Dì đừng hiểu lầm, con chỉ muốn chắc chắn em trai con không phải lo ăn lo mặc. Nó không có hứng thú với kinh doanh, sẽ không uy hiếp tới Lục Đông Thâm đâu”.
Tần Tô hoàn toàn không ngờ anh lại làm vậy. Bà nhìn anh rất lâu rồi lên tiếng: “Bắc Thần, con điên rồi phải không?”.
“Dì Tần, con lấy thân phận của con để đổi lấy tự do cho con và danh dự cho nhà họ Cố, mong dì có thể giúp đỡ.” Lục Bắc Thần nói rành mạch.
Tần Tô ngẩn ngơ nhìn anh, chẳng biết nên nói câu gì…