Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 522 : Nghi lễ tế bái quái dị
Ngày đăng: 01:51 30/04/20
Người bạn ở Khang Định của La Trì tên là Long Thiên, đám bạn bè hay quen gọi cậu ấy là Đại Long. Lục Bắc Thần dĩ nhiên còn nhớ Đại Long. Chiếc xe mà anh đang lái bây giờ cũng do Đại Long tìm giúp. Đó là một chàng trai rất thật thà, béo tốt, đen sạm, thích cười, cười lên trông rất đôn hậu. Xét về ngoại hình, cậu ấy trông giống một công nhân làm việc ở công xưởng hơn, ai có thể liên hệ cậu ấy với một cảnh sát nhân dân chứ? Nhưng thực tế là thâm niên trong ngành cảnh sát của Đại Long cũng ngang ngửa La Trì.
La Trì và Đại Long là bạn bè sinh tử có nhau, hai người quen nhau trong một nhiệm vụ xuyên tỉnh. “Lúc đó tôi rất xem thường Đại Long, nghĩ bụng sao Cục cảnh sát lại tuyển một tên béo ục ích như cậu ấy chứ? Tới lúc đuổi theo tội phạm chẳng phải chạy một bước nghỉ ba bước sao?”, La Trì nghịch chai rượu trong tay, kể lại cho họ nghe tình huống ban đầu khi anh ấy quen Đại Long.
Nhưng thực tế là Đại Long quả thực đã khiến anh ấy phải nhìn bằng con mắt khác. Tới khi tội phạm thực sự xuất hiện, cậu ấy chạy còn nhanh hơn cả La Trì, rõ ràng là một cậu mập lanh lợi. Lúc đó La Trì rất xấu hổ. Khang Định là vùng cao, điều kiện địa lý vốn đã khác thành phố, La Trì gặp phản ứng độ cao, không cẩn thận bị trúng đạn. Thế là cậu mập Đại Long đã nhanh nhẹn cõng anh ấy tới bệnh viện. Nếu không có Đại Long, có lẽ La Trì đã bỏ mạng tại Khang Định rồi. Kể từ ngày ấy, La Trì khâm phục Đại Long thật lòng, lâu dần hai người coi nhau như anh em.
“Lần này cậu tới Cống Tốt, ban đầu tôi cũng không suy nghĩ nhiều. Tôi không hiểu biết về mảnh đất này, chỉ biết ở đây khá nhiều dân tộc thiểu số, nghĩ bụng chắc cậu cũng chẳng thừa hơi tới mức chọc vào các đồng bào người dân tộc.” La Trì vẫn không nhịn được, bóc vỏ chai rượu ra, nhấp nháp một chút. Rượu cay xè khiến anh ấy xuýt xoa mãi, ngừng khoảng hai, ba phút lại tiếp lời: “Tới tận khi Đại Long gọi điện thoại cho tôi, nói quy mô lễ hội dời núi ở Cống Tốt lần này không hề nhỏ. Cậu ấy cũng ngại, không dám khuyên cậu rời đi nên hy vọng tôi nói với cậu”.
Kiều Vân Tiêu nghe xong, tỏ ý không hiểu: “Lễ dời núi năm nào cũng có, năm nay có gì đặc biệt sao?”.
Lục Bắc Thần hiểu La Trì bèn đưa ra kết luận: “Thế nên, cậu cất công tới đây không phải chỉ đơn giản là để khuyên tôi đi, đúng không?”.
“Quan trọng là muốn phổ cập cho mọi người nguyên nhân vì sao phải sớm rời đi.” La Trì điều chỉnh lại tư thế ngồi, bày ra vẻ “trên thông thiên văn, dưới tường địa lý”, hắng giọng: “Mọi người không biết đâu, lễ hội dời núi ở Cống Tốt khác với Khang Định. Thứ nhất là không cho phép người ngoài tham gia, dĩ nhiên đây chỉ là quy định bất thành văn vì lễ hội dời núi các năm đều tổ chức vào mùa vắng vẻ, không thể có khách du lịch xuất hiện. Nhưng năm nay thì khác, vì có mọi người tới; Thứ hai, quan trọng nằm chính ở điểm thứ hai này! Cống Tốt là nơi đa dạng dân tộc nên lễ dời núi mỗi dân tộc tự tổ chức riêng, đây là quy định lưu truyền nhiều năm ở Cống Tốt. Thế mà sắp tới ngày lễ rồi, tộc trưởng bản Tây lại đột xuất thay đổi quy định, năm nay toàn bộ Cống Tốt sẽ cùng tổ chức một lễ dời núi, cho chính tộc trưởng Vương chủ trì”.
“Sau đó?” Cố Sơ vẫn chưa cảm thấy câu chuyện này có vấn đề gì.
“Lễ hội dời núi ở những nơi khác đều là cúng Phật, vái thần linh, thần núi gì đó, hơn nữa phát triển tới bây giờ, rất nhiều nơi lễ hội dời núi đã trở thành một hoạt động náo nhiệt và vui vẻ. Duy chỉ có ở Cống Tốt là khác, Cống Tốt chỉ thờ quỷ núi, nghe nói cách tế bái cụ thể còn khác với những địa phương khác. Nhiều năm trước, Cống Tốt đã có tiền lệ tổ chức chung một lễ dời núi, nghe nói chính là lần có trận lũ bất ngờ ập tới. Sau này mưa thuận gió hòa thì mỗi dân tộc tự tổ chức riêng, năm nay lại có ngoại lệ như thế này, chứng tỏ trước mắt Cống Tốt đang gặp rắc rối lớn.” La Trì nói, “Trên đường tới đây, tôi nghe nói trên núi Tây Nại có án mạng, chắc chắn có liên quan tới việc lần này tộc trưởng Vương đột xuất thay đổi quy định. Ngay cả đám Đại Long cũng đã nhận được lệnh rồi. Tôi có nghe ngóng qua loa tình hình của nạn nhân thì có khả năng là khách trọ của nhà khách Phong Nguyệt Cổ Đạo thế là càng sốt ruột, sao lại trùng hợp thế cơ chứ?”.
“Phía cảnh sát phán đoán sơ bộ nạn nhân rất có thể là Trình Diệp và Phương Tử Hân. Hai người ấy là đồng nghiệp của Lăng Song.” Cố Sơ thở dài mẹt mỏi.
La Trì hiểu ngay.
“Cậu nắm được bao nhiêu phần về vụ án này?” Lục Bắc Thần hỏi.
“Rất ít, thêm nữa phía Cống Tốt hay cố tình tỏ ra thần thần bí bí, còn nói vụ án này là do quỷ núi hiện hình, giáng hỏa hoạn xuống trần gian gì gì đó. Nhưng biết rõ nhất có lẽ chính là nhân viên công an địa phương. Đại Long cũng chỉ nghe theo lệnh, biết còn lơ mơ.” La Trì lại nhấp một ngụm rượu, chép miệng nói: “Tôi đang nghĩ, chẳng phải có cậu ở đây sao? Nhưng tuyệt đối đừng dính líu tới cậu thế nên vẫn phải gấp rút tới. Tới đây rồi mới thấy đúng là ma quỷ thật. Mấy người ai tránh được thì tuyệt đối đừng dây vào, trong này nào thần nào quỷ, dính líu tới quá nhiều phong tục. Tòa soạn vẫn còn cả đám người phải không? Tôi đã đặt một chiếc xe khách, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát, không thể ở đây lâu được”.
Cố Sơ nói: “Nhưng cảnh sát Từ ở đây không cho bọn em đi, hơn nữa nạn nhân một khi là Trình Diệp và Phương Tử Hân thì người của Tòa soạn muốn đi cũng chẳng được”.
Cô nói rất có lý, khiến La Trì khó xử, bèn xoa mặt: “Vậy thì hai người đi”.
Anh muốn nói tới Lục Bắc Thần và Cố Sơ. Kiều Vân Tiêu và Lục Bắc Thâm đã theo cùng Tòa soạn, không thể đi được. Đương nhiên, khi nói câu này La Trì cũng không dám chắc chắn. Trước đi đến, anh ấy đã điều tra đám người trong Tòa soạn, trong đó có Lục Bắc Thâm. Lục Bắc Thâm mà không đi, e là Lục Bắc Thần cũng sẽ ở lại.
Lục Bắc Thần lên tiếng: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi”.
Nhưng La Trì không muốn thuận theo tự nhiên. Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của Cố Tư, anh ấy không muốn người nào bên cạnh mình gặp chuyện nữa. Cả buổi chiều anh ấy gọi điện thoại và bôn ba, hơn năm giờ thì từ ngoài về. Anh ấy lái chiếc xe của Lục Bắc Thần, từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ.
Lúc đó, rất nhiều người đang ngồi nói chuyện trên chiếc bàn café ngoài trời, còn có một đám người đang dựng lò nướng thịt bò. Chị Dao đích thân pha chế nước sốt, đang bê ra ngoài thì từ xa đã nhìn thấy La Trì. Sau khi xe dừng hẳn, anh ấy nhảy xuống, chị Dao cười nói: “Ô, anh chàng đẹp trai về rồi kìa!”.
Lúc trở về xe, Hướng Trì hỏi cô: “À đúng rồi, chồng em làm nghề gì vậy?”. Mấy hôm nay anh ta nhìn người đàn ông ấy luôn thấy quen quen, nhưng đã gặp ở đâu thì không rõ. Nếu là người khác, có lẽ Hướng Trì sẽ điều tra nhưng có thể vì đó chính là chồng của Cố Sơ nên anh ta ngần ngại né tránh.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã thích Cố Sơ rồi. Không thể nói là kiểu thích tới mức bắt buộc phải sở hữu, chỉ đơn thuần là thích mà thôi, tới tận khi người chồng kia tới đây, anh ta mới thấy ghen tỵ. Thật ra người đàn ông nào cũng có tâm lý ấy, không muốn thừa nhận một nửa của người con gái mình thích lại giỏi hơn mình.
Cố Sơ vốn định nói thật nhưng nghĩ tới chuyện lần này Lục Bắc Thần tới đây không phải vì vụ án, bất thình lình nói anh là pháp y cũng không hay, thế là cô chỉ cười: “Không có gì ạ, anh ấy làm nghề nghiệp bình thường thôi”.
Hướng Trì nghe xong cảm thấy dễ chịu hẳn. Bình thường chứ gì, bình thường là tốt.
…
Tộc trưởng Vương kiên nhẫn để Kiều Vân Tiêu nói xong mới bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi ôn hòa tiếp trà cho anh. Lát sau ông ta nói: “Tổng giám đốc Kiều à, nói thật lòng, cậu thực sự có thành ý hơn tổng giám đốc Lục kia nhiều, có thể thấy cậu thật sự có tâm huyết với núi Tây Nại, mấy điều cậu nói cũng đều có lợi cho sự phát triển của bản Tây chúng tôi. Nhưng núi Tây Nại là mệnh mạch của cả Cống Tốt, tôi không thể nói được”.
“Cống Tốt có nguồn tài nguyên cực kỳ tốt. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ không mù quáng khai thác. Mục đích căn bản của chúng tôi là hy vọng có nhiều người hiểu về Cống Tốt hơn.” Kiều Vân Tiêu nhẹ nhàng nói: “Tộc trưởng Vương, thời đại bây giờ khác rồi. Tôi nghĩ Tây Nại cũng sẽ có những thanh niên bước ra ngoài, họ còn mong muốn quay trở về hay không? Tôi tin rằng thông qua lần đầu tư và khai thác của tập đoàn Kiều Viễn sẽ khiến cả Cống Tốt trẻ hóa, chí ít nơi đây sẽ không càng ngày càng nhiều trẻ nhỏ và người già nữa”.
Thái độ khiêm tốn từ trước tới nay của Kiều Vân Tiêu dĩ nhiên lấy được thiện cảm của tộc trưởng Vương. Ông ta lại chủ động thêm trà cho anh, chân thành nói: “Thành thật xin lỗi cậu. Cậu phải tin tôi, nếu núi Tây Nại có thể khai thác, tôi chắc chắn là người hợp tác đầu tiên, vì thái độ chân thành của cậu bày ra ở đây, tôi nhìn thấy được. Nhưng chúng tôi có truyền thống và tập tục của mình, không thể động vào quỷ núi được”.
Hai người nói chuyện qua lại cũng đã hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi tiễn Kiều Vân Tiêu đi, tộc trưởng Vương thở dài nặng nề, tự lẩm bẩm: “Nếu có thể, tôi cũng muốn Cống Tốt phát triển hơn nữa chứ”.
Lúc này, cháu của ông ta từ bên ngoài trở về, tộc trưởng Vương nhìn thấy lập tức lạnh mặt, “Giang Nguyên!”.
Giang Nguyên giật mình, đi tới trước mặt ông ta.
Tộc trưởng Vương nhìn anh ta, hỏi rõ từng từ từng chữ: “Cháu nói cho ta biết, chuyện thi thể trên núi là thế nào?”.
…
Hôm sau, trời âm u.
Chiếc xe khách La Trì đặt đã đỗ trước cửa nhà khách từ sớm. Các đồng nghiệp của Tòa soạn vội vã hấp tấp di chuyển hành lý và đồ đạc, náo nhiệt y như lúc đến. Chị Dao đứng dựa vào cửa, chốc chốc lại cắn hạt dưa, có thể nhận ra chị ta rất lưu luyến đám khách này.
Lăng Song dìu Lục Bắc Thâm lên xe trước, người của Tòa soạn cũng lục tục đi lên. Cố Sơ đã nói với bệnh viện từ trước, cô được phép trở về trước thời hạn. Cô lần lượt tạm biệt mọi người trong tổ y tế. Sau khi Lục Bắc Thần xách hành lý của cô ra thì hai người đi về phía chiếc xe khách. La Trì đứng vẫy tay ngoài cửa xe: “Nhanh một chút!”.
Cố Sơ trèo lên xe trước. Lục Bắc Thần vừa đặt được một chân lên xe thì thấy một đám bụi mù mịt bốc lên gần đó. Trong chớp mắt, có khoảng năm sáu chiếc xe cảnh sát dừng trước xe khách, một trong số đó mở cửa ra, một cảnh sát lao từ trên xe xuống, túm chặt lấy cánh tay Lục Bắc Thần, hứng phấn hét lên như gặp được cứu tinh: “Giáo sư Lục, anh chính là giáo sư Lục phải không?”.
~Hết~