Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 523 : Nan đề
Ngày đăng: 01:51 30/04/20
Cảnh tượng lúc ấy là, tất cả mọi người lên xe và các đồng nghiệp của tổ y tế tới tiễn đều ngây người, ngoại trừ vài người biết sự tình. Nhưng trong số những người biết sự tình, phản ứng của La Trì là khoa trương nhất. Anh ấy đập đầu vào cửa ô tô, hết cái này tới cái khác, là biểu hiện của cảm xúc sầu não, chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Rất nhanh, có mấy nhân viên cảnh sát cũng bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát khác, trong đó người đi đầu trông khoảng ngoài năm mươi, bước chân vững chãi, ánh mắt bình tĩnh, có thể nhận ra đó là sếp của họ, đi theo sau ông ta là cảnh sát Từ với nét mặt gượng gạo, đằng sau cảnh sát Từ chính là Tiểu Vương bộc trực kia. Các xe khác cũng có người xuống, nhìn lướt qua phải có tới mười mấy người, khí thế này khiến cả chị Dao cũng phải sửng sốt.
“Cục trưởng Hứa! Em tóm được giáo sư Lục rồi!” Cậu cảnh sát đang giữ chặt cánh tay Lục Bắc Thần hưng phấn nhảy cao lên, vui mừng như trúng xổ số vậy.
Cố Sơ không vội xuống xe. Cô mở cửa sổ, chống cằm lên bệ cửa chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, nghe xong câu nói của cậu cảnh sát kia cũng thực sự câm nín, thế này có khác gì coi Lục Bắc Thần là tội phạm để bắt, vừa nhìn là biết cảnh sát trẻ mới vào nghề chưa lâu. Cục trưởng Hứa cũng suýt nữa thì ngã ngửa, vội rảo bước tới trước, giơ hai tay ra, “Giáo sư Lục, xin lỗi, xin lỗi!”.
Lục Bắc Thần vừa định giơ tay ra bắt thì phát hiện cậu cảnh sát vẫn còn níu chặt lấy mình, anh khẽ nói: “Có thể bỏ tôi ra trước không?”.
“Bỏ tay ra! Có ai ăn nói như cậu không? Cái gì mà tóm được giáo sư Lục rồi?” Sắc mặt cục trưởng Hứa có phần xấu hổ, ông ấy khẽ quát.
Lúc ấy cậu cảnh sát mới ý thức được vấn đề, vội vã buông tay. Lục Bắc Thần bắt tay với cục trưởng Hứa, ông ấy lịch thiệp nói: “Giáo sư Lục, thật là có lỗi quá, là mấy người cấp dưới này không biết gì, có mắt không trông thấy Thái Sơn. Nếu có đắc tội với cậu chỗ nào, thì để cấp trên là tôi đây chuộc tội thay họ vậy”.
“Cục trưởng Hứa nặng lời rồi.” Anh không hề ngạc nhiên.
“Cậu cứ gọi tôi anh Hứa là được rồi, chỗ chúng tôi không có nhiều quy củ lắm đâu.” Cục trưởng Hứa tươi cười, âm thầm quan sát Lục Bắc Thần. Ông ấy đã nghe không ít tin đồn về chàng trai này, hầu như đều liên quan tới năng lực làm việc của cậu ta. Người ta nói cậu ta có đôi mắt “hỏa nhãn kim tinh”, “nghe” được tiếng nói của người chết. Là một pháp y nhân chủng học, cậu ta có thể lật ra những manh mối mà các pháp y khác bó tay, bất kỳ manh mối nào cũng không thoát được khỏi ánh mắt của cậu ta. Nhưng bao nhiêu năm làm việc, ông ấy tự nhận rằng mình đã gặp không ít người, những người có danh có tiếng cũng nhiều, nhưng so với danh tiếng thì khả năng thực sự vẫn kém hơn ít nhiều. Với những vụ án mà Lục Bắc Thần từng xử lý, ông ấy từng xem hồ sơ, quả thực đã ngỡ ngàng.
Nhưng cũng không bằng gặp tận mặt.
Nhìn người nhìn qua đôi mắt, ông ấy cảm thấy đôi mắt của chàng trai trước mặt mặc dù tuổi còn trẻ nhưng thứ chất chứa trong ánh mắt hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác, đó ắt hẳn phải là sự điềm đạm lắng đọng lại sau nhiều sóng gió, là sự bình tĩnh toát lên sau khi đã trải qua những trải nghiệm sinh tử. Ánh mắt hai người rõ ràng nhìn thẳng vào nhau nhưng ông ấy không thể đọc được suy nghĩ của Lục Bắc Thần. Còn cậu ta có vẻ như đang mỉm cười với ông ấy nhưng ông lại cảm thấy Lục Bắc Thần đã nhìn thấu tỏ nội tâm mình.
Trên tài liệu nói, ánh mắt của cậu ta như một con dao giải phẫu, có thể yên lặng đọc hết những suy nghĩ của đối phương. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cục trưởng Hứa đã lĩnh hội được.
Cảnh sát Từ cũng bước lên, vừa sầu não vừa thiếu tự nhiên, liên tục xin lỗi Lục Bắc Thần. Anh ta coi như gặp phải vận xui rồi, cả đêm bận rộn vụ án không được chợp mắt, trời vừa sáng đã nhận một cuộc điện của cấp trên rồi bị chửi té tát, chất vấn anh ta vì sao biết giáo sư Lục ở Cống Tốt mà không báo cáo?
Lúc đó anh ta ù ù cạc cạc, còn hỏi lại là giáo sư Lục nào? Cấp trên nổi giận: Giáo sư Lục Bắc Thần, pháp y nhân chủng học cấp “quốc bảo” đấy! Sau đó anh lại tiếp tục ăn trận mắng nữa: Cậu làm việc kiểu gì thế hả? Vụ án của chúng ta đang đi vào bế tắc thì cần có những chuyên gia như vậy trợ giúp. Cậu có biết có biết bao nhiêu người muốn mời cậu ấy mà còn không mời được không? Thế mà người ta đến địa bàn của cậu, cậu lại không biết gì sất!
Anh ta đờ đẫn, đờ đẫn vì bị ăn mắng, càng vì sự thật phũ phàng.
Cấp trên không cho phép anh ta giải thích nhiều, thẳng thừng cho anh ta địa chỉ nơi Lục Bắc Thần nghỉ lại. Thì ra chính là Phong Nguyệt Cổ Đạo, nhưng đầu óc anh ta vẫn còn mơ hồ. Khách khứa ở đó đông như vậy, rốt cuộc ai mới là Lục Bắc Thần? Chưa kịp hỏi cho rõ ràng cấp trên đã nói: Nghe bảo giáo sư Lục sắp rời khỏi Cống Tốt rồi, tôi không cần biết cậu dùng cách thức gì, nhất định phải giữ được cậu ấy lại, bên trên rất coi trọng việc này!
Khi tới Phong Nguyệt Cổ Đạo, anh ta mới hiểu hàm ý câu nói “Bên trên rất coi trọng việc này”. Không chỉ cấp trên trực tiếp tới tận đây mà một lãnh đạo lớn như cục trưởng Hứa cũng đích thân đến. Giây phút nhìn thấy Lục Bắc Thần, cảnh sát Từ đã hiểu mình gặp rắc rối rồi.
Thì ra người đó chính là Lục Bắc Thần mà cấp trên nhắc tới, chẳng trách lúc trước anh ta đã cảm thấy người này không hề tầm thường, nhưng anh ta lại trách móc nói cậu ấy đừng can dự vào việc của cảnh sát… Càng nghĩ cảnh sát Từ càng phiền não, chỉ tại cái miệng của mình mà thôi.
Sau khi anh ta xin lỗi xong, Lục Bắc Thần cũng chỉ gật đầu, cũng không nhắc lại những chuyện mích lòng trước đây nữa, điều này khiến cảnh sát Từ ít nhiều cảm thấy lạ. Anh ta cho rằng những nhân vật đứng trên như vậy đều không dễ dàng buông tha cho ai, cho dù không phản bác lại anh ta ngay thì chí ít cũng dùng quyền uy để nhắc nhở anh ta sau này chú ý gì đó. Lục Bắc Thần chỉ nói với cục trưởng Hứa một câu: “Cục trưởng Hứa khách khí rồi, nếu hôm nay chú tới để tiễn thì không cần phải rầm rộ như vậy”.
Nhưng Lục Bắc Thần thì hơi do dự. Anh nhìn cảnh sát Từ, “Sao lại đi lấy ngay?”. Thi thể sao có thể dùng từ “lấy”?
Cảnh sát Từ còn chưa kịp giải thích, Lục Bắc Thần đã hiểu ngay nghĩa của từ “lấy” mà anh ta nói. Anh thấy Tiểu Vương đẩy một chiếc xe tới, bên trên chất mấy cái túi, trên miệng núi vẫn còn đánh dấu ký hiệu. La Trì kinh ngạc chỉ tay vào túi, “Cái gì đây?”.
Cảnh sát Từ vội vàng giải thích: “Chính là hai thi thể đó, à không, nói chính xác là hài cốt”.
La Trì bước lên ngó, trợn tròn mắt như nhìn thấy kỳ quan thế giới, phải rất lâu sau mới quát ầm lên: “Mấy người làm gì vậy?”. Ngay sau đó, anh ấy lao tới trước mặt Lục Bắc Thần, “Đi thôi, để họ tự phá án!”.
Cảnh sát Từ gần như sắp khóc, giữ chặt lấy La Trì, “Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, trong túi thật sự là hài cốt, hai hai cốt bị thiêu cháy trên núi Tây Nại”.
“Anh coi tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ dụ hay nghĩ giáo sư Lục là kẻ trí não chậm phát triển?” La Trì không có chỗ trút giận, bèn chỉ tay về phía chiếc túi gần đó: “Tôi thấy mấy người rõ ràng đang chơi chúng tôi. Này, Bắc Thần, cậu làm gì vậy?”.
Vào lúc La Trì đang như sắp liều mạng với cảnh sát Từ, Lục Bắc Thần đã đi tới trước chiếc xe đẩy, tỉ mỉ quan sát mấy chiếc túi. La Trì thấy vậy tiến lên: “Tuyệt đối đừng nói với tôi rằng thi thể đã bị cháy đến mức này mà cậu vẫn muốn lo?”.
Bắc Thần chỉ lặng im.
Trên xe đẩy tổng cộng có ba chiếc túi, một túi lớn, hai túi nhỏ, lần lượt được đánh dấu bằng ba màu đỏ, vàng, lam, trên ghi chú viết rõ thứ đứng trong túi. Hai túi màu vàng và lam là hai túi nhỏ, bên trong túi màu lam đựng rất ít đồ, viết rõ đó là tất cả vật dụng cách đám cháy hai dặm, trong chiếc túi vàng là những đồ thu thập được tại hiện trường, còn hai hài cốt được để trong chiếc túi đỏ.
Lục Bắc Thần giơ tay ra.
Cảnh sát Từ và Tiểu Vương ngơ ngác nhìn nhau. La Trì hiểu tính của anh, bèn thở dài, nói với họ: “Găng tay”.
Lúc này cảnh sát Từ mới hiểu ra, vội bảo Tiểu Vương chuẩn bị.
Về việc khám nghiệm hiện trường, cảnh sát địa phương làm một danh sách chi tiết, Lục Bắc Thần đọc qua, đeo găng tay rồi mở chiếc túi màu đỏ. La Trì nhân cơ hội ấy ngó vào xem, một giây sau quả thực chỉ muốn chết.
Một đống xương, không, nói chính xác là một đống xương vụn lên tới hàng ngàn mảnh, những mảnh xương chưa vụn nát hẳn trộn cùng đất cát. Cuối cùng La Trì cũng hiểu nét mặt nặng nề của cục trưởng Hứa sau khi Lục Bắc Thần đồng ý chịu trách nhiệm vụ án, tình huống này ngay cả anh cũng chưa từng gặp qua.
“Ai xử lý chỗ vụn xương này?” Lục Bắc Thần không động vào xương trong túi, lát sau khẽ hỏi.
Cảnh sát Từ có phần không đoán ra suy nghĩ của Lục Bắc Thần, thấy La Trì như sắp bùng nổ, anh ta ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Là nhân viên của phòng pháp y, vì hiện trường hơi phức tạp, cộng thêm Tây Nại có rất nhiều quy định nên sau khi khám nghiệm hiện trường cảnh sát chỉ có thể mang được về thứ gì thì mang. Nhưng… giáo sư Lục, cảnh sát chúng tôi đã tìm kiếm rất kỹ lưỡng những vụn xương có thể tìm được, thu thập về cả rồi. Ở hiện trường bây giờ có lẽ không còn sót thứ gì, các manh mối đều nằm trong túi cả”.
“Các anh đã phá hoại vụn xương người lần thứ hai. Lần thứ nhất bị thiêu cháy, lần thứ hai vì các anh xử lý không thỏa đáng mà bị nghiền nát. Vụn xương lẫn với cỏ dại, đất cát, tro tàn, mảnh răng rụng, thậm chí còn có…” Lục Bắc Thần cười mà như không cười, nhặt chuẩn xác một mảnh xương bé tý lên, “Thậm chí là xương động vật. À, quan sát trước mắt thì chỉ lẫn xương chó, sau đó tập hợp thành một đống vụn. Cảnh sát Từ, các anh đánh giá tôi cao quá đấy”.
~Hết~