Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 533 : Manh mối kỳ lạ
Ngày đăng: 01:51 30/04/20
Thượng Hải, mưa nhiều.
Về đêm, tới quán trà nghe tiếng mưa rơi luôn là một việc tao nhã, cũng có thể là thưởng thức cái trống rỗng lạnh lẽo của tiếng cổ cầm hòa cùng hương thơm thoang thoảng của trà Phổ Nhĩ. Quán trà này nằm trên một con đường tấp nập không ngừng trong thành phố nhưng lại được tầng tầng lớp lớp rừng trúc che khuất. Bình thường lượng khách không nhiều, chỉ kinh doanh dựa vào những vị khách cũ biết thưởng trà.
Lâm Gia Duyệt không biết thưởng trà, nhưng bố cô là khách thường xuyên ở đây, khi thưởng trà cũng đồng thời bàn chuyện kinh doanh. Hai năm nay, bố cô dồn trọng tâm kinh doanh từ điện ảnh truyền hình sang đầu tư kiến trúc và khai thác du lịch bên ngoài, trong đó mảng khai thác du lịch do cô phụ trách. Trước đây cô không chuyên chú vào chuyện kinh doanh, nhưng kể từ lúc bước vào công ty, sau khi bàn liên tục vài vụ làm ăn, là cô biết, cô đã định trước phải sống chết một phen với đám đàn ông trên thương trường.
Cô học bố, mang chuyện kinh doanh tới quán trà, vì bố nói, làm việc trên bàn tiệc sẽ càng nói càng hồ đồ, chỉ có những địa điểm như thế này mới giúp người ta càng bàn càng tỉnh táo.
Nhưng hôm nay Lâm Gia Duyệt không tới đây bàn chuyện làm ăn, cô đang đợi một người.
Đợi từ lúc cơn mưa rả rích cho tới khi ngừng hẳn.
Khi cốc trà đã nhạt vị, người ấy mới tới.
Một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, mặc chiếc áo dài kiểu Trung Quốc, trên cổ còn đeo một chuỗi tràng hạt kiểu cổ cực kỳ hiếm gặp. Giờ này quán trà đã không còn ai từ lâu, thế nên người ấy đi thẳng về phía cô, ngồi xuống đối diện, câu đầu tiên là: “Cô to gan thật, chuyện của Lục Môn mà cô cũng dám điều tra”.
“Tôi có tiền, anh có quan hệ, những bí mật có thể dùng tiền vạch trần, có gì tôi không dám điều tra?” Lâm Gia Duyệt thản nhiên trả lời.
Người đàn ông cười khẩy: “Cô tưởng bí mật của Lục Môn có tiền là có thể tìm ra sao? Nếu không vì năm xưa trong chuyện này có cá lọt lưới, dù cô có cho tôi cả một núi vàng, tôi cũng không làm, quá phí sức”.
Lâm Gia Duyệt cho rằng anh ta chỉ đang nâng cao giá, bèn cười châm chọc: “Anh chỉ cần cho tôi chân tướng, giá cả tùy ý anh”.
“Thật ra tôi không hiểu, cho dù cô biết được sự thật thì đã sao? Công khai cho mọi người biết ư? Nhưng bây giờ còn ai quan tâm tới việc năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì nữa?” Người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu, “Hơn nữa đến tận bây giờ vẫn còn có người để ý chuyện này. Cô chỉ vừa công bố là ngay lập tức đã có người của Lục Môn can dự vào. Cô tốn cả mớ tiền để mua một thông tin vô ích, không thấy là lợi bất cập hại ư?”.
“Chuyện mới qua được năm, sáu năm, bây giờ vẫn còn người để ý là hết sức bình thường.” Lâm Gia Duyệt phản bác.
Ai ngờ người đàn ông trung niên bật cười: “Mới qua năm, sáu năm? Cô Lâm, tôi đã dám đòi tiền, bán công bán sức cho cô, sao có thể chỉ mang lại một tin tức nhỏ chứ? Năm, sáu năm? Đùa ư, bí mật mà tôi cho cô phải hơn hai mươi năm rồi”.
Lâm Gia Duyệt thảng thốt: “Cái gì?”.
“Tôi làm ăn rất có đạo đức, tuyệt đối mang lại cho cô thứ có giá trị hơn số tiền cô bỏ ra.” Người đàn ông trung niên rất hài lòng về phản ứng của cô.
Lâm Gia Duyệt suy nghĩ nhanh chóng: “Ý anh muốn nói nhà họ Lục và nhà họ Cố hơn hai mươi năm trước đã có mâu thuẫn rồi?”.
“Không sai.” Người đàn ông trung niên tự rót trà cho mình, chậm rãi nói: “Chuyện xảy ra năm, sáu năm trước chẳng qua chỉ là hậu quả của câu chuyện hai mươi năm trước mà thôi”.
“Tức là bí mật hơn hai mươi năm trước tới bây giờ vẫn có người theo dõi?”
“Đúng vậy.”
Lâm Gia Duyệt nhìn anh ta chằm chằm: “Là ai?”.
“Ai là người đã thực hiện cuộc trao đổi với Chủ tịch Tần rồi từ bỏ thân phận tại nhà họ Lục?” Người đàn ông trung niên hỏi ngược lại.
Lâm Gia Duyệt giật mình, buột miệng: “Lục Bắc Thần…”.
Ngoài những manh mối của La Trì, còn lại chính là mảnh vải Lục Bắc Thần tiện tay giựt xuống từ người Thiên Huyền Nữ. So với thứ Lục Bắc Thần tìm được, những thứ La Trì tìm được vô cùng không có mục đích. Ngữ Cảnh và Ngư Khương mắt tròn mắt dẹt nhìn anh ấy. Ngư Khương đứng dậy cầm mảnh vải lên, đi tìm thành phần thảo dược trên bề mặt.
La Trì bị Ngữ Cảnh nhìn đến nỗi mất tự nhiên, xoa xoa mũi: “Cậu không biết tình hình lúc đó nguy cấp thế nào đâu, thu thập được từng này là khá rồi”, thấy Lục Bắc Thần thay áo blouse trắng đi vào, anh ấy lại lập tức đổi giọng.
“À… theo như tôi phân tích, khi hai người trên núi tử mạng, tộc trưởng Vương và đứa cháu ngoại của ông ấy chắc chắn đã tiếp xúc trước khi cảnh sát đến, thế nên nhất định có thể tìm được một chút manh mối nào đó trên người họ. Ngoài ra, lúc đó ai là người báo cảnh sát? Chuyện này rõ ràng là tộc trưởng Vương và cháu mình đều không rõ. Nhìn phản ứng của hai người họ, họ chỉ muốn chuyện này chìm xuống biển, thế nên người báo cảnh sát là người khác. Người bảo cảnh sát có thân phận gì? Du khách hay người dân trong bản? Rõ ràng đều không phải, một là gần đây không có du khách lạ nào tới, hai là người dân ở đây rất tuân thủ quy định, sẽ không mao muội liều lĩnh sự uy hiếp của quỷ núi mà lên núi. Vì vậy, người lên được núi ắt là người trên năm mươi tuổi sống ở bản Tây, chính họ đã báo cảnh sát. Vậy thì lại có vấn đề, cho dù có người già lên núi phát hiện ra xác chết, thì căn cứ theo quy định của bản Tây, người đầu tiên họ báo nhất định phải là tộc trưởng Vương, sao lại là cảnh sát? Chỉ có một tình huống, chính là có người không phục cách quản lý của tộc trưởng Vương, thường xuyên đối đầu với họ. Người phù hợp với điều kiện này nhất chính là phó tộc trưởng, họ Lưu. Nghe nói, trước đây ông ta là người khao khát lên chức tộc trưởng nhất. Nhưng không ngờ năm đó tộc trưởng Vương lại thành công ngăn được lũ lụt, thế nên bao năm nay ông ta vẫn canh cánh trong lòng”.
Nói tới đây, anh ấy giơ một vật chứng ra: “Thế nên, mỗi một thứ tôi mang về đều đã qua suy nghĩ cẩn trọng”.
Lục Bắc Thần đeo găng tay, cầm đôi giày anh ấy tìm về lên. La Trì vội giải thích: “Còn nữa, đôi giày này có thể không có tác dụng gì, vì lúc đó tôi nghe thấy một số tiếng động, tưởng có người quay về, đang cầm nó trên tay, căng thẳng quá nên cầm theo luôn”.
Lục Bắc Thần nhìn anh ấy với vẻ hơi kỳ lạ, lát sau mới nói: “Hơn nửa năm rồi không phá án, cậu đánh mất bản năng rồi sao?”.
La Trì hắng giọng: “Cái nơi ma quỷ đó có thể khiến người ta mất đi chút bình tĩnh”, anh ấy tự viện cớ cho mình.
Cố Sơ cũng đã thay áo blouse, đẩy cửa bước vào. Vừa hay nhìn thấy đôi giày trên tay anh, cô lên tiếng: “Ấy? Đó chẳng phải giày của tộc trưởng Vương sao?”.
La Trì nghe xong lại xị mặt, “Có rõ ràng vậy không? Sao có thể nhìn ra chắc chắn là của tộc trưởng Vương?”.
“Tối qua khi lên núi, ông ấy đi đúng đôi này mà. Em nhớ rõ lắm, mũi giày nhọt, vểnh lên trên, vì tạo hình kỳ lạ nên khi ấy em còn ngắm thêm một lúc.” Cố Sơ bước lên nói.
Nhưng Lục Bắc Thần nói: “Tối qua tộc trưởng Vương không đi đôi giày này”.
Cố Sơ ngẩn người, lại quan sát kỹ hồi lâu: “Sao có thể không phải chứ? Y hệt mà nhỉ?”.
“Kiểu dáng thì giống, nhưng màu sắc thì khác.” Lục Bắc Thần bình tĩnh đáp: “Đôi giày tối qua của tộc trưởng Vương màu xám đậm nghiêng về đen, còn đôi hôm nay là màu xanh đậm nghiêng về xanh đen”.
Nhắc như vậy, Cố Sơ mới bừng tỉnh, nhìn lại rồi gật đầu, “Đúng vậy, hai màu này đều khá tối, nghiêng về màu đen, dễ lẫn với nhau”.
“Thế nên, đôi giày tôi mang không có ích gì phải không?” La Trì buồn bã nói.
Lục Bắc Thần phản bác lại: “Dù vô ích cậu cũng không trả lại được nữa đâu”.
“Tôi có thể lén lút trả về.” La Trì nói.
“Vô ích.” Lục Bắc Thần nói không chút khách khí, chỉ vào đế giày, “Đôi giày này vừa nhìn là biết dùng đã lâu, cộng thêm điều kiện ở Cống Tốt, một đôi giày họ sẽ đi rất nhiều thời gian, thế nên mất một đôi giày sẽ lập tức phát hiện ra. Ngoài ra, cậu vừa mặc quần áo xông vào đám đông, người có đầu óc một chút là đoán ra ngay cậu đến với mục đích gì”.
La Trì ngẫm nghĩ, “Cũng chưa chắc là đi lâu năm. Giày được giấu trong tủ, ai lại để một đôi giày còn bẩn để ở ngăn cuối cùng của tủ giày? Không muốn đi nữa thì vứt, cho dù có vứt đi, cũng phải đánh sạch sẽ chứ?”.
“Mấy tập tục kỳ lạ ở đây còn ít sao? Có lẽ tộc trưởng Vương… Đợi đã, cậu nói là giày được giấu trong tủ?”. Lục Bắc Thần bất thình lình hỏi.
“Đúng vậy, nhìn là biết giấu mà.” La Trì nói: “Dùng một chiếc tủi vải màu đỏ để bọc, trông cũng thần bí lắm, nếu không tôi lấy làm gì”.
Lục Bắc Thần nghiêm mặt lại: “Túi đỏ bọc giày đâu?”.