Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 534 : Cuộc chiến lý luận
Ngày đăng: 01:51 30/04/20
Chiếc túi đỏ bọc đôi giày được La Trì mang đi trừ tà.
Nói theo lời của La Trì thì bản Tây này cực kỳ nhiều tà khí. Lễ tế gì đó của đám dân bản nếu thật sự có thể gọi được quỷ núi ra thì về sau anh ấy sẽ xé mảnh vải đó ra, để mỗi người cầm, cung có thể chắn tà khí. Kết quả, miếng vải được nhét bừa vào người, anh ấy còn chưa kịp trà trộn vào đám đông tụ hội với đám Lục Bắc Thần, tiện thể nghiệm chứng lời nói của các cụ đời trước thì đã bị người ta phát hiện ra.
Thế nên, khi La Trì rút nó từ trong túi quần ra, mảnh vải đó đã nhăn nhúm như tã lót. Cố Sơ kinh ngạc nhìn anh và hỏi: “La Trì, anh ít nhiều cũng là một cảnh sát nhân dân, lại đi tin vào mấy chuyện ấy?”.
La Trì cố tình tỏ ra thần bí, “Thế giới rộng lớn, không chuyện kỳ lạ gì không có”.
Lục Bắc Thần không lên tiếng, cẩn thận trải mảnh vải đó ra, rồi xách đôi giày đó lên lật trái lật phải xem xét. La Trì tò mò hỏi: “Chỉ là một đôi giày thôi mà, có gì đáng nghi sao?”.
“Lúc tộc trưởng Vương dẫn đường cho chúng ta, ông ta đi một đôi giày rõ ràng có nệm bông, trông dày dặn hơn đôi này một chút. Nếu đi đôi này vào thời tiết này là vừa đẹp. Vì sao tộc trưởng Vương lại chọn đi một đôi giày trái mùa chứ? Mặc dù đôi giày này trông hơi cũ nhưng hoàn toàn chưa hỏng, sao lại bị tộc trưởng Vương cất đi?” Lục Bắc Thần đặt ra câu hỏi nghi vấn, cầm vải đỏ và đôi giày tới khu vực thao tác, tiến hành lấy mẫu hóa nghiệm.
Một người làm một hành động nào đó đa phần đều có nguyên nhân. La Trì cũng là một cảnh sát có kinh nghiệm, nghe Lục Bắc Thần đặt ra một loạt câu hỏi như vậy, anh ấy cũng cảm thấy chuyện không đơn giản như tưởng tượng. Đương nhiên, anh ấy sẽ không ngây thơ cho rằng tộc trưởng Vương chỉ đơn thuần đổi một đôi giày. Nếu chỉ vì lý do đó, tại sao không đổi sang một đôi đúng mùa? Mặc dù chưa tới mùa nóng nhưng thời tiết cũng chưa đến nỗi phải đi một đôi giày thu đông.
“Người bản Tây sống cuộc sống giản dị, một đôi giày họ cũng đi rất lâu. Khi vào nhà tộc trưởng Vương, tôi càng thấy những thứ họ ăn, quần áo họ mặc, đồ dùng sinh hoạt của họ đều cực kỳ đơn giản, thế nên rất có thể cả giày dép cũng vậy, mùa xuân hạ một đôi, mùa thu đông một đôi. Còn về lý do đổi giày thì nhất định là một nguyên nhân đặc biệt khiến ông ta không thể đi tiếp nữa.” La Trì xoa xoa cằm vừa suy nghĩ vừa nói.
Cố Sơ ở bên cũng cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng nếu đã không thể đi nữa, vì sao không vứt bỏ mà lại lấy một mảnh vải đỏ bọc lại rồi giấu kỹ?”.
“Suy nghĩ ban nãy của La Trì đã nhắc nhở anh.” Lục Bắc Thần vừa làm việc vừa nói: “Vải đỏ đuổi tà, có thể đây chính là nguyên nhân tộc trưởng Vương lấy vải đỏ bọc giầy. Còn về việc tại sao ông ta không đem vứt, có thể vì liên quan tới phong tục tập quán. Nhưng anh nghĩ, sẽ điều tra ra nhanh thôi”.
“Được rồi, trời sáng tôi sẽ lập tức bảo đám cảnh sát Từ đi điều tra.” Bây giờ La Trì không thể lấy thẻ ngành ra, một số công việc điều tra anh ấy chỉ có thể thương lượng với đám cảnh sát Từ mà không thể tự động hành động.
Cố Sơ đi tới bên cạnh Lục Bắc Thần, hỏi: “Em có thể giúp gì cho anh không?”.
Lục Bắc Thần đang tỉ mỉ lấy tổ chức sợi vải trên mảnh vải đỏ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng phải trong tổ y tế có một vị bác sỹ Đông y sao? Có thể Ngư Khương không biết về mấy loại dược thảo đó”.
“Vâng.”
Lục Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt trìu mến.
La Trì chịu không nổi cảnh tình ý mặn nồng của hai người họ, người nổi đầy da gà, bèn tới bên Ngữ Cảnh: “Hay là cậu dạy anh ghép xương đi”.
Ngữ Cảnh chẳng buồn ngẩng lên: “Công việc này cần có năng khiếu bẩm sinh đấy”.
“Ai biết chơi xếp hình đều làm được trò này.” La Trì cố tình chọc cậu.
Giang Nguyên thở gấp, lỗ mũi phình to, phẫn nộ nhìn Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần không chút nể sợ: “Có lẽ ngay cả các anh cũng không biết thân phận thực sự của Thiên Huyền Nữ phải không, hay là tôi rảnh rỗi có thể điều tra giúp”.
“Đủ rồi!” Giang Nguyên nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không biết anh đang nói xằng nói bậy chuyện gì, anh tưởng nói vậy là tôi sợ anh sao?”.
“Dù gì bây giờ cũng không phải thời cổ đại, dù người dân thuần phác cũng chưa thể dùng từ ‘ngu muội’ để hình dung đám đông đứng sau lưng anh.” Bờ môi Lục Bắc Thần nở một nụ cười đầy quyến rũ, ngay cả ánh mắt cũng như đang chứa chất độc, “Để họ nghe cũng tốt, mặc dù mới đầu họ sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng họ sẽ kể cho con cái họ nghe, những thanh niên ấy đa phần đều làm việc trên thành phố, cũng phải hiểu đôi chút chứ?”.
Giang Nguyên nắm chặt tay lại, “Anh đang uy hiếp tôi? Họ sẽ không tin lời anh nói đâu!”.
“Đồn đại hại chết người ta, giả có thể thành thật, thật có thể hóa giả.” Lục Bắc Thần thản nhiên, “Chí ít thì… anh đã tin rồi”.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Giang Nguyên phẫn nộ không thôi.
Lục Bắc Thần cố tình làm ra vẻ kinh ngạc, “Câu này tôi nên hỏi anh mới phải, anh mang theo cả đám người tới bao vây nhà khách, rốt cuộc có ý đồ gì?”.
“Anh cũng phải cho mọi người một lời giải thích chứ?”
“Tôi chưa giải thích ư?” Lục Bắc Thần nhún vai, “Tôi đã nói rõ nguyên nhân chúng tôi đột nhập và mạo phạm Thiên Huyền Nữ rồi đấy thôi, ban nãy ấy”.
Giang Nguyên tái mét mặt mày, gò má như co giật.
“Bây giờ tộc trưởng Vương không có ở đây, xem ra anh vẫn được coi là thủ lĩnh tinh thần. Vậy thì tôi nghĩ để anh giải thích cho mọi người là thích hợp nhất.” Lục Bắc Thần nở nụ cười phong độ, nhẹ nhàng mà đầy uy hiếp, “Tôi nghĩ anh cũng đã nghe ra tôi ăn nói không được dễ chịu cho lắm, anh nói hay là tôi nói đây?”.
Giang Nguyên nhìn anh chằm chằm một lúc lâu. Phó tộc trưởng không biết hai người họ tranh cãi chuyện gì bèn tiến lene hỏi Giang Nguyên. Giang Nguyên không đáp, mãi mới quay lại nói với mọi người: “Hiểu lầm thôi, mọi người quay về cả đi”.
Lần này mọi người không phục, lại có một loạt tiếng ồn dấy lên. Giang Nguyên căng cổ giải thích rằng mấy người họ biết chuyện Thiên Huyền Nữ gặp nạn đặc biệt tới giúp đỡ, không phải có ý mạo phạm quỷ núi…
Tóm lại, sau một hồi đấu khẩu, coi như đã hóa giải được nguy hiểm. Giang Nguyên trước khi đi còn nói với Lục Bắc Thần một câu: “Không có chứng cứ thì đừng nói bừa, tôi dẫn mọi người đi chẳng qua vì không muốn họ hoảng loạn thôi”.
Lục Bắc Thần vẫn chỉ mỉm cười. Sau khi Giang Nguyên đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt anh mới tắt dần, anh lạnh nhạt bổ sung một câu: “Chứng cứ ư? Không khó tìm”.
Cảnh này khiến La Trì hết sức ngỡ ngàng, đang định bước lên nịnh nọt vài câu thì thấy Ngữ Cảnh từ xa chạy tới, thở hồng hộc nói: “Giáo… Giáo sư… Có… Có phát hiện rồi!”.