Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 65 : Bị bắt tại trận
Ngày đăng: 01:46 30/04/20
Một lúc lâu sau, Cố Sơ mới hoàn hồn trở lại, cầm tập tài liệu đi vào phòng sách nhưng vẫn còn do dự vì câu nói vừa rồi của cô gái kia: Dù sao anh ấy cũng không coi cô là người ngoài. Thế là ý gì? Cô ấy hiểu lầm rồi ư? Chỉ vì thấy cô ở trong phòng của Lục Bắc Thần?
Cô gái đó rốt cuộc là ai? Có thể nhận ra chắc là có quan hệ khá tốt với Lục Bắc Thần.
Cố Sơ cảm thấy buồn bực, bèn ném phong bì lên mặt bàn. Miệng phong bì để mở, tài liệu bên trong hở ra một góc…
Hình như là… tài liệu có dấu đỏ?
Tim cô chợt run lên, nhưng cũng nhanh chóng xóa sạch suy nghĩ này, quay người bỏ đi chỗ khác.
Nhưng hình ảnh góc tài liệu cứ xoay tròn trước mắt cô, tuy rằng luôn chân luôn tay nhưng trong bụng cứ lẩm bẩm mãi. Có thể khiến Lục Bắc Thần xem chắc chắn là có liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết. Thật ra cô cũng rất muốn biết vụ án này tiến triển ra sao, có thể vì nó dính líu tới Cố Tư, cũng có thể vì cô từng tiếp xúc với Tiêu Tuyết.
Cô lại len lén liếc nhìn một cái về phía phòng sách.
Không được, hành vi này là thiếu đạo đức.
Vậy mà không giữ nổi đôi chân, Cố Sơ đẩy cửa phòng sách, nội tâm không ngừng đấu tranh.
Thật ra, lén xem một tý Lục Bắc Thần sẽ không biết đâu.
Nhưng đó lại là tài liệu mật…
Sau khi dằn vặt khoảng 15 phút, Cố Sơ vẫn không kìm nén được sự tò mò trong lòng, đi vào phòng sách, cẩn thận lấy tài liệu từ trong phong bì ra.
Quả nhiên là vụ án của Tiêu Tuyết.
Là một văn bản đã được phê duyệt, kèm theo là báo cáo liên quan tới tiến trình vụ án do Lục Bắc Thần làm, toàn bằng tiếng Anh.
Cố Sơ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch điên cuồng, bên tai cũng là những tiếng huyên náo. Cô nhìn thấy trong báo cáo, Lục Bắc Thần chỉ rõ những phát hiện trên thi thể Tiêu Tuyết, có nguyên nhân tử vong nghi ngờ bước đầu… bị đầu độc mà chết? Rốt cuộc là kẻ nào hận Tiêu Tuyết đến thế?
Lật xem từng trang từng trang, trên tài liệu đi kèm còn có báo cáo cụ thể về việc khám nghiệm tử thi, cũng toàn là những từ tiếng Anh chuyên ngành. Cố Sơ thật sự phải tạ ơn trời đất vẫn chưa trả hết cho thầy những gì được học, nếu không chắc chắn là đọc không hiểu chỗ tài liệu này. Cô thầm nghĩ, sao cô gái kia có thể yên tâm giao một tập tài liệu quan trọng như vậy cho cô, chắc chắn là tưởng cô đọc không hiểu thuật ngữ chuyên ngành nên cũng không lo.
Xem khoảng mười mấy trang gì đó, lòng Cố Sơ trĩu nặng. Cô đang được cảm nhận cái chết của Tiêu Tuyết ở khoảng cách gần như vậy. Từng bức ảnh photo được dán trong tài liệu đều khiến người ta phải khiếp sợ.
Bỗng nhiên, có tiếng chuông di động vang lên.
Cố Sơ giật nảy mình, tay run lên, cứ tưởng là di động của mình, nhưng nghe lại không phải. Ngay sau đó, cô liền nghe thấy tiếng người đàn ông nhận máy: “Nói đi!”
Đầu óc Cố Sơ tê dại, ngước mắt lên đúng lúc liếc thấy cái bóng cao lớn ngoài cửa phòng sách. Anh đang quay người rời đi nhận điện thoại.
Chuyện gì thế này?
Cũng tức là Lục Bắc Thần vừa mới quay về, đứng ngoài cửa nhìn cô xem trộm tài liệu mà thần không biết, quỷ không hay? Đã đứng bao lâu rồi? Một phút hay là mười phút? Sau khi nghĩ tới điểm này, chân Cố Sơ mềm nhũn đến mức suýt ngã khuỵu. Anh đi mà không phát ra tiếng động ư? Sao cứ xuất hiện như ma quỷ vậy?
Vấn đề mấu chốt là, anh còn biết cô đang xem trộm đồ của anh!
“Tôi muốn tìm hiểu rõ tình trạng bệnh lý của nạn nhân trước khi chết.” Lục Bắc Thần nghiêm túc nói: “Trong đây có đề cập tới một số thay đổi bệnh tình, bệnh lý, tôi cần một người có chuyên môn giải đáp cho tôi. Tôi biết, cô từng học nội khoa, biểu hiện vừa rồi của cô ít nhất đã nói với tôi rằng, cô vẫn chưa ‘chữ thầy giả thầy’.”
Không sai, cô từng học khoa nội, sau này cô kiên quyết yêu khoa ngoại, tuy rằng máu me be bét nhưng cô vẫn say mê giây phút được cầm dao mổ vạch lên da thịt, có thể, chính vì Lục Bắc Thâm. Thì ra, yêu một người chính là thay đổi mà bản thân mình lại là thứ dễ bị đổi thay nhất.
“Có vấn đề gì sao?” Lục Bắc Thần không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô mơ mơ màng màng, nét mặt anh có chút không vui.
Cố Sơ lập tức phản ứng lại, đáp: “À… không có vấn đề gì.” Đáp xong cô mới bàng hoàng. Không đúng, vì sao cô phải giúp anh chứ?
Rõ ràng là Lục Bắc Thần đã tảng lờ những biểu cảm bối rối của cô, anh nói: “Liên quan đến việc giải thích bệnh lý, cô cứ chú thích thẳng lên tài liệu cũng được, bằng tiếng Anh.”
Có cảm giác như ‘không trâu bắt chó đi cày’. Cố Sơ vân vê tập tài liệu dày, há hốc miệng. Thật ra cô muốn nói với anh là cô muốn về nhà, lát nữa Cố Tư quay về rồi. Còn một việc đó là, nếu đọc hết một lượt chỗ tài liệu này, chẳng phải định mệt chết đôi mắt cô sao? Nghĩ vậy, cô khéo léo hỏi một câu: “Vậy… tôi có thể mang về nhà làm không?”
“Không được.” Ai ngờ Lục Bắc Thần lập tức từ chối.
“Nhưng mà…”
Lục Bắc Thần đã vòng tới trước máy tính nhận emai, thấy cô ấp úng, anh nhấn mạnh: “Vừa rồi chẳng phải đã đồng ý với tôi là không vấn đề gì rồi sao? Chuyện đã hứa với người khác phải làm được chứ?”
Dùng lời cô nói để chặn họng cô, khiến Cố Sơ không còn đường phản bác. Cô thầm thở dài, cúi gằm, ôm tập tài liệu đứng dậy.
“Đi đâu thế?” Lục Bắc Thần nhíu mày.
Bước chân của Cố Sơ khựng lại. Cô chỉ vào tập tài liệu, lí nhí nói: “Tôi… ra phòng khách chú giải giúp anh.”
“Ở ngay đây, không đi đâu hết.” Lục Bắc Thần chỉ vào sofa: “Ngồi đó!”
“… Như vậy sẽ ảnh hưởng tới anh.”
“Đây toàn là tài liệu mật, không được mang ra khỏi cửa phòng sách.” Lục Bắc Thần một lần nữa nhấn mạnh.
“Ồ.”
Cố Sơ đành ngồi xuống sofa. Sofa rất gần với bàn làm việc của Lục Bắc Thần, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy anh. Cô biết mình không đi được nữa, vậy thì chỉ còn cách bấm bụng ngồi làm, xong sớm thì cũng được về nhà sớm.
“Tốt nhất là cô nghiêm túc một chút cho tôi.” Lục Bắc Thần lại nói thêm một câu.
Cố Sơ nhìn anh.
Anh cong môi, từ tốn bổ sung: “Nếu không, nạn nhân chết không nhắm mắt.”
Một áp lực khổng lồ cứ thế ập tới, Cố Sơ bất giác rùng mình, vô thức gật đầu, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào công việc, không suy nghĩ gì nữa. Lục Bắc Thần ngồi trước máy tính, ánh mắt có thể nhìn thấy dáng vẻ cắn đầu bút, nghiêm túc làm việc của cô, nghĩ tới điệu bộ dè dặt của cô khi nãy, anh bỗng muốn cười.
Nhưng anh vẫn nhịn lại, nhận email, xử lý từng cái một. Còn cả một số tài liệu được chuyển fax tới, máy in đang lặng lẽ in ra từng tờ bản thảo đầm đìa máu…
~Hết chương 65~