Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 66 : Một phần giống, đôi phần khác
Ngày đăng: 01:46 30/04/20
Cô của bây giờ, khi đối diện với Lục Bắc Thần, đều phải thuyết phục mình một thực tế rằng Bắc Thâm không còn nữa…
Cố Sơ cố gắng bắt bản thân tập trung rồi tập trung hơn nữa. So với phần tài liệu cô xem lén, nội dung của chỗ tài liệu trong tay cô đây càng phức tạp hơn. Tất cả đều liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết, cô lật xem từng trang một, có những chỗ Lục Bắc Thần đã đánh dấu. Cô len lén ngước mắt lên, liếc một cái về phía Lục Bắc Thần. Anh cũng vùi đầu vào chỗ tài liệu vừa in ra. Sau khi có thông báo nhận mail, anh bèn dừng bút, chẳng biết đang gõ gì vào máy tính.
Lúc anh làm việc rất nghiêm túc, bớt đi sự đối chọi gay gắt, cũng bớt đi sự lạnh lùng, sốt ruột. Thay vào đó, đôi mắt ấy toát lên sự kiên nghị, quyết đoán. Ánh sáng của máy tính hắt lên sống mũi thẳng tắp của anh, khắc họa một cá tính quả quyết. Từ góc độ của Cố Sơ, vừa hay có thể nhìn thấy những đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng, anh tuấn quyến rũ đó.
Đôi mắt nhói đau, Cố Sơ lập tức cúi đầu.
Thật ra cô không biết, khoảnh khắc cô cúi đầu cũng là lúc Lục Bắc Thần ngước lên nhìn cô, trong ánh mắt là những tình cảm giấu kín.
“Vì sao lại bắt tôi làm những việc này?” Khi đã làm việc được khoảng mười mấy phút, Cố Sơ mới vòng lại chủ đề này. Lần này, cô có thể đường hoàng nhìn anh.
“Vì sao không thể bắt cô làm những việc này?” Lục Bắc Thần không ngẩng đầu lên chỉ hờ hững hỏi ngược lại.
“Vừa rồi anh đã nói đây đều là những tài liệu mật.” Cô là người ngoài cơ chế, đâu phải là trợ lý của anh.
Lục Bắc Thần gõ lên máy tính, dường như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, hơi nhíu mày lại nhưng vẫn trả lời cô: “Thực tế là cô chẳng hiểu gì về ý nghĩa của hai chữ ‘bảo mật’.”
Ý muốn nói, đã xem trộm rồi còn tỏ ra vô tội? Đây là những lời thuyết minh nhảy ra khỏi đầu Cố Sơ.
Có chút mất mặt, đôi phần ngượng ngập nhưng nhiều hơn cả là cảm giác vô tội thật sự. Cô chẳng qua chỉ như một con mèo tò mò chút xíu, sau đó lại không biết tự lượng sức mình, kết quả bị Lục Bắc Thần bắt tới đây ‘làm lính nghĩa vụ’, cưỡng ép cô một lần nữa đối mặt với kiếp nạn máu chảy đầm đìa, dạ dày quả thực đã cồn cào lắm rồi, từng bức tranh so sánh thực sự như sắp lấy mạng cô.
“Vậy hôm nay tôi có thể hoàn thành trước một nửa không?” Cô thử cò kè mặc cả.
“Không được.”
“Thế hai phần ba thì sao?”
“Còn để lại một phần ba làm cái gì?” Lục Bắc Thần không chút khách khí.
“Vậy tôi có thể trực tiếp trình bày bằng miệng cho anh nghe không?” Nói kiểu gì cũng nhanh hơn viết.
“Tôi không thích những công việc mang tính lặp lại.”
Cố Sơ chửi thầm trong bụng, đúng là lười kinh dị! Cô nói, anh đánh thẳng vào máy tính, tốn bao nhiêu thời gian đâu? Còn nói gì mà người làm việc với hiệu suất cao, toàn làm mấy chuyện lãng phí thời gian.
“Vậy…”
“Sao cô nhiều chuyện thế hả?” Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô, ngữ khí nghiêm nghị.
Cố Sơ bị anh làm cho cứng họng, chớp chớp mắt mấy cái sau đó tâm trạng bực bội ùn ùn ập tới rồi lan tràn nhanh chóng. Cô đúng là thừa hơi quá rồi, vừa rồi đang yên đang lành lại đưa ra ý kiến gì chứ? Việc đến nước này không còn cách nào khác, đành làm cho xong, hơn nữa, chỉ có thể ở trong khách sạn này, trong căn phòng này, ở trước mặt anh.
Hít sâu một hơi, cô tiếp tục tập trung.
Lần đầu tiên đọc tập tài liệu này, cô phần nhiều cảm thấy kinh hoàng, vì có quá nhiều bức ảnh thảm khốc tới mức không dám nhìn. Nhưng bây giờ, sau khi Cố Sơ đã thật sự tĩnh tâm lại, rồi phân tích những chứng bệnh khi còn sống Tiêu Tuyết có thể mắc phải bằng góc độ chuyên môn thì từng chiếc xương khô rồi những phần còn lại của chân tay dường như cũng không còn quá đáng sợ nữa. Cô có thể nhìn thấy phần xương rạn có những dấu kết dính tinh vi, còn cả những đánh dấu số liệu. Chừng ấy đủ để cô biết rõ, người đàn ông ngồi ngay kia khi xử lý hài cốt của Tiêu Tuyết đã nhẫn nại và thận trọng đến mức nào.
Gạo trắng phương Bắc kết dính, tròn mẩy, ăn vào có vị ngọt. Vì một năm chỉ sản xuất một mùa, lại sinh trưởng ở vùng đất đen, với điều kiện tưới tiêu được thiên nhiên ưu đãi đã tạo nên sự khác biệt với gạo trắng ở những thành phố biển. Khi nấu, Cố Sơ đã chọn cách hấp, lợi dụng hơi nước để khiến gạo chín, như vậy hương vị càng ngon.
Khi đẩy xe thức ăn về phòng 1211, Cố Sơ nghĩ Lục Bắc Thần có lẽ vẫn còn đang xử lý tài liệu nên không làm phiền mà cứ thế quẹt thẻ đi vào phòng.
Cô bày đĩa thức ăn lên mặt bàn, nhìn rượu vang một lúc lâu, cuối cùng vẫn không bày rượu ra. Cô cảm thấy anh nên tập trung thưởng thức các món ăn, chứ không nên để vị thơm ngọt của rượu lấp mất mùi vị tươi ngon vốn có của món ăn. Lúc bày bát đĩa, Cố Sơ ít nhiều mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhất định phải bày cá hấp vào trong chiếc đĩa hình bầu dục hoa trắng nhụy tím, món thịt bò xào măng bày vào chiếc đĩa hình vuông màu trắng có màu cỏ xanh xua mùi tanh. Chiếc đĩa hình bầu dục và hình vuông được xếp cùng với nhau, khoảng trống ở giữa vừa đủ để bày một bát cơm trắng, canh thì được múc vào bát, đặt bên tay phải.
Sau khi trải khăn lên bàn một cách phẳng phiu, Cố Sơ suy nghĩ rồi lại chuyển bát canh sang bên tay trái. Hôm qua lúc Lục Bắc Thần ăn cơm và hôm nay khi anh làm việc, cô đã quan sát rất rõ, anh thuận tay trái, dù là dùng đũa hay cầm bút cũng là tay trái.
Điểm này cũng khác Lục Bắc Thâm.
Tất cả đã được chuẩn bị đâu ra đấy, Cố Sơ đi tới trước cửa phòng sách, gõ nhẹ hai tiếng: “Giáo sư Lục, có thể ăn cơm được rồi.”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Cố Sơ nhẹ nhàng mở hé cửa ra nhưng lại thấy trên chiếc sofa gần đó, Lục Bắc Thần dường như đang dựa vào ghế say ngủ. Cô bước nhẹ nhàng vào phòng, tới bên cạnh sofa, khẽ gọi: “Giáo sư Lục?”
Anh không đáp, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều.
Cô giơ tay muốn chạm vào anh nhưng lại ngừng. Trông anh thực sự mệt mỏi, dù đã nhắm mắt mà trên trán vẫn còn hằn rõ nếp nhăn. Hôm nay khi nhìn thấy anh, cô phát hiện trong mắt anh có tia máu, vừa nhìn đã biết là thức đêm. Cô chợt nghĩ tới chỗ tài liệu kia. Phải, một người ngày ngày tiếp xúc với các tài liệu, làm gì có đủ thời gian nghỉ ngơi?
Nghĩ tới đây, Cố Sơ không muốn gọi anh dậy nữa. Cô nhìn chỗ tài liệu bên cạnh sofa, cầm lên, phát hiện trong đó có mấy chỗ đã được đánh dấu bằng bút màu khác. Cố Sơ ngước mắt nhìn anh, nhất định là nhân lúc cô đi nấu cơm, anh đã xem qua, rồi ghi chú vào.
Đặt xuống, Cố Sơ buông tiếng thở dài, rồi lại nhìn anh, tâm tình phức tạp.
Nói thật, lúc anh nhắm mắt thật sự quá giống Bắc Thâm. Nếu anh không mở mắt ra, nếu gương mặt anh tròn trịa hơn một chút chứ không gầy gò góc cạnh như thế này, vậy thì sẽ giống Bắc Thâm y như đúc. Hàng mi của anh dài như Bắc Thâm, sống mũi của anh cao như Bắc Thâm, bờ môi của anh mỏng như Bắc Thâm…
Trái tim đau khổ tột cùng. Cô lại sao rồi? Ép bản thân mình không được nghĩ nữa, đừng có chìm đắm trong đau khổ của quá khứ nữa. Cô của bây giờ, khi đối diện với Lục Bắc Thần, đều phải thuyết phục mình một thực tế rằng Bắc Thâm không còn nữa. Thế nên, cô thể nhìn anh nữa, không muốn ngắm anh say ngủ, cho dù dáng vẻ của anh bây giờ khiến cô không thể rời mắt cỡ nào.
Cô cầm một tờ giấy A4 trên bàn lên, để lại một dòng chữ trên đó, đặt xuống chiếc bàn uống nước cạnh sofa rồi đứng dậy rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Lục Bắc Thần nằm trên ghế cũng từ từ mở mắt.
Anh nhìn trân trân vào cánh cửa ấy bằng cái nhìn nặng trĩu.
Một lúc sau, anh quay đầu, tầm mắt dừng lại trên tờ giấy ở mặt bàn. Anh cầm lên, là một hàng chữ thanh tú: Giáo sư Lục, bữa tối tôi đã nấu xong rồi, mong là hợp với khẩu vị của anh. Thấy anh ngủ nên tôi không quấy rầy anh nữa, phần tài liệu còn lại tối nay tôi sẽ hoàn thành. Anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ nội dung đâu.
Lục Bắc Thần yên lặng đọc rất lâu mới đặt xuống.
Anh đi vào phòng ăn, bữa tối trên mặt bàn tỏa hương ngào ngạt, đầy đủ cả sắc, hương, vị.
Anh nếm qua mấy miếng, mùi vị thân thuộc lấp đầy vị giác khiến anh bất giác cau mày. Anh ngồi xuống, cố gắng không suy nghĩ gì hết, tập trung ăn cho xong bữa cơm nhưng đôi mắt vẫn vô thức nhìn về phía đối diện. Trước mặt trống huơ trống hoác, nhưng trước mắt anh vẫn đung đưa hình ảnh cô dùng bữa hôm qua.
Lòng chợt phiền muộn, anh buông đũa, đứng dậy, rời khỏi phòng ăn…