Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 86 : Hành động tương tự
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Ngày hôm sau, Kiều Vân Tiêu đã bay về Thượng Hải từ sáng sớm, Cố Sơ đích thân ra sân bay tiễn anh ấy. Ở sân bay, trông Kiều Vân Tiêu có vẻ lo lắng, so với sự ngập ngừng lần trước, lần này lời dặn dò của anh rõ ràng đã thẳng thắn hơn. Anh ấy không còn kiêng dè cái tên ‘Lục Bắc Thâm’ nữa, không chẳng sợ cô nghe thấy cái tên này liệu còn buồn bã hay không. Trước khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, cái tên anh ấy nhắc tới nhiều nhất chính là ‘Lục Bắc Thâm’ và ‘Lục Bắc Thần’, nhắc cô hết lần này tới lần khác không thấy phiền rằng Lục Bắc Thần tuyệt đối không đơn giản, trên người cậu ta chắc chắn có bí mật không thể tiết lộ.
Cuối cùng Cố Sơ cũng ‘trục xuất’ được Kiều Vân Tiêu đi như tiễn ‘Lưu lão lão’, sau đó ngồi ở sân bay rất lâu, cứ nhìn mãi vào tấm bảng thông báo tin tức các chuyến bay đang không ngừng chạy các dãy số hiệu. Sân bay Quỳnh Châu không lớn lắm, số chuyến bay tới Thượng Hải là nhiều nhất. Đường bay nối liền quá khứ và hiện tại của cô làm nhức tầm mắt. Rõ ràng chỉ có ba tiếng đồng hồ vậy mà như cách cả trăm núi ngàn sông, dùng những năm tháng cả cuộc đời này cũng không đến đích được. Cô chỉ biết, mình không quay lại được nữa.
Chỉ mấy năm ngắn ngủi đã khiến một người trưởng thành hơn.
Là cô hoặc Kiều Vân Tiêu.
Sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, những người thật lòng quan tâm tới cô cực kỳ hiếm hoi. Kiều Vân Tiêu là một trong số những người ít ỏi ấy. Thế nên đối với Cố Sơ mà nói, mỗi lần ly biệt như thế này giống như xa cách người thân vậy. Thật ra cô biết rất rõ, Kiều Vân Tiêu không đơn thuần coi cô là người thân. Nhưng cô tình nguyện nghĩ như vậy. Có lẽ, trong lòng cô sẽ cố chấp cho rằng nhà họ Kiều là người tiếp xúc cuối cùng với nhà họ Cố trước khi mọi chuyện xảy ra, thế nên cô mới không thể hận nhà họ Kiều, mới cố gắng muốn nhìn thấy hình bóng gia đình mình từ nhà họ Kiều. Còn ở Kiều Vân Tiêu thứ cô ham muốn được nhìn thấy chính là hình bóng của mình thời tuổi xuân tươi trẻ.
Tất cả đều đã xảy ra, tất cả đều không thể quay trở lại được nữa, nhưng cô vẫn ích kỷ muốn níu giữ một chút gì đó.
Khi Cố Sơ tới khách sạn thì vẫn chưa đến chín giờ. Giám đốc bộ phận phòng thấy cô xuất hiện ở khách sạn ban ngày thì rất ngạc nhiên, sau khi hỏi thăm mới biết cô đã bị bệnh viện đuổi việc. Chị ấy tiếc nuối hỏi sau này cô có dự tính gì. Trong khoảng thời gian này, Cố Sơ và giám đốc khách sạn có quan hệ rất tốt thế nên cô cũng không giấu giếm mà bộc bạch với chị ấy rằng mình vẫn chưa có dự định gì. Giám đốc nghe thấy vậy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra, em có suy nghĩ sẽ làm toàn thời gian ở khách sạn chúng ta không?”
Làm việc toàn thời gian ở khách sạn ư?
Cố Sơ chưa từng nghĩ.
Công việc này đối với Cố Sơ mà nói tính chất không khác mấy với việc bán thuốc lá vỉa hè, chỉ là công việc sau phục vụ khách ngoài trời, công việc trước phục vụ khách trong nhà mà thôi. Nhưng kể ra cũng thấy bất thường, từ sau lần trước bị Lục Bắc Thần ‘náo loạn’ ở quán ăn, việc kinh doanh thuốc lá của cô cũng chấm dứt từ đây. Nguyên do là vì các cơ quan nhà nước đổi cách, kiểm tra các thể loại, mấy người tiêu thụ thuốc lá, rượu bia ngoài đường đều phải ẩn nấp. Lục Bắc Thần hào phóng mua cho cô hàng cả một tháng sau đó cũng ‘tiễn biệt’ luôn kế sinh nhai cả đời cô.
Cố Sơ thật sự nhức đầu. Anh gọi cô đến rồi lại nằm ngủ ở đây là thế nào? Phải, đúng là cô tới có hơi sớm nhưng đạo lý tiếp khách anh cũng không hiểu à? Nghĩ bụng, cô cũng không thể đờ đẫn ở đó. Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú nằm nghiêng trên giường, nhỏ giọng gọi tiếp: “Giáo sư Lục~ Dậy đi~”
Dưới ánh sáng cực yếu, cô thấy Lục Bắc Thần nhíu mày.
Cô dè dặt thò một ngón tay ra, chọc chọc vào bả vai để trần của anh: “Này~”
Anh vẫn không có động tĩnh gì.
Cố Sơ liên tục chọc thêm mấy cái: “Không phải muốn tôi phân tích thành phần của thuốc sao? Mau đưa tài liệu cho tôi!”
“Đừng ồn ào, để tôi ngủ thêm một lát.” Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng lên tiếng, một giây sau anh kéo tay cô lại, nhẹ nhàng nắm lấy một cách chuẩn xác rồi nghiêng đầu, gối lên bàn tay đang nắm của hai người.
Có một ký ức nổ tung trong đầu cô!
Đó là một dã ngoại ngoài trời sau khi cô và Bắc Thâm xác nhận quan hệ yêu đương, hai người cùng nằm ngủ trong một chiếc lều. Ngày hôm sau, Lục Bắc Thâm gọi kiểu gì cũng không dậy, cô bèn nghĩ đủ mọi cách. Anh chê cô ầm ĩ, thế là nắm chặt tay cô rồi gối lên, miệng còn lẩm bẩm: Đừng ồn ào, để anh ngủ thêm một lát. Tới khi Bắc Thâm dậy thì cũng đã sắp trưa. Ra khỏi lều, các bạn khác đã đi nhặt cành cây từ lâu, đang nhóm lửa nấu cơm. Thấy họ chui ra, có bạn nam bèn trêu chọc thái quá: “Bắc Thâm, cậu một vừa hai phải thôi đấy. Cố Sơ bé nhỏ thế kia làm sao chịu nổi bị cậu hành hạ lâu như thế?”
Lúc ấy cô không hiểu câu nói ấy nghĩa là gì, Bắc Thâm cũng chỉ cười không nói. Trên đường trở về, Cố Sơ oán trách anh quá tham ngủ, anh làm mặt ấm ức hậm hực với cô: Cố đại tiểu thư, tại em tối qua cứ kêu nóng, anh đành phải mở hé cửa lều ra để em mát. Không có anh thì em đã bị muỗi ăn thịt từ lâu rồi. Lúc ấy cô mới biết Bắc Thâm đã đuổi muỗi cả đêm cho cô…