Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 87 : Vết sẹo đáng nghi

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Giờ đây, kỷ niệm này lại quẩn quanh trong đầu, túm chặt khiến dây thần kinh của cô đau tưởng chết. Cố Sơ ngây ngẩn nhìn bàn tay mình bị Lục Bắc Thần gối lên, lòng bàn tay cô áp sát lòng bàn tay anh, ngón tay cô đan vào ngón tay anh. Khoảnh khắc này, cô cảm thấy anh thật sự chính là Bắc Thâm.



Gương mặt ở trên giường lúc nhắm mắt lại mới giống anh ấy làm sao, hàng mi rậm dày, sống mũi cao thẳng, chìm trong giấc ngủ say nét mặt hệt như đứa trẻ. Biết bao lần Cố Sơ rất muốn giơ bàn tay kia lên chạm vào khuôn mặt anh. Giống như năm xưa khi cô không gọi được Bắc Thâm dậy, cô đã bất giác sờ vào mặt anh, hạnh phúc vẽ từng đường nét.



Lúc đó thật ra cô đã nghĩ, chắc chắn cả đời này cô cũng không thể quên hình dáng của anh.



Suy nghĩ ấy quá đáng sợ, Cố Sơ không khỏi rùng mình. Cô rút mạnh tay về, lần này đã đánh thức Lục Bắc Thần dậy thành công. Anh mở mắt ra, ánh mắt uể oải, nhìn cô không chớp mắt.



“Tôi đi trước đây, khi nào anh dậy thì gọi điện cho tôi.” Cố Sơ thấy hoang mang bất an trong lòng vì những xúc cảm rối bời.



Cô vừa dậy thì sau lưng lập tức có tiếng động. Một giây sau, cô bị ai đó ôm eo bế lên sau đó cùng lăn lên giường.



“Anh định làm gì?” Cô bị anh đè xuống, kinh hãi.



Một cánh tay Lục Bắc Thần hơi chống người lên, tay kia phủ lên đầu cô, khuôn mặt áp xuống rất sát: “Để em đi chưa?”



Giọng nói lười biếng này vọng vào tai cô ở một khoảng cách rất gần, khiến lòng người hoảng hốt.



“Tại… Tại anh không chịu dậy, gọi thế nào cũng không dậy.” Hơi thở của Cố Sơ gấp gáp. Cô muốn né tránh sự gần gũi của anh nhưng bỗng phát hiện mình không thoát được khỏi hơi thở của anh.



Sống mũi Lục Bắc Thần cọ nhẹ vào má cô, anh dịu dàng nói: “Tại tôi tưởng buổi tối cô mới tới được.”



Má rất ngứa, tại hơi thở của anh phả ra, ấm nóng nhưng đủ làm nội tâm Cố Sơ dậy sóng. Sau đó cô không ngừng vỗ về trái tim mình: Đừng đập nữa, đừng đập nữa, anh ta cố tình đấy.



“Anh có thể dậy không?”



“Không muốn dậy.” Lục Bắc Thần cười khẽ.



Cố Sơ giãy giụa mấy cái nhưng lập tức không dám động đậy nữa. Hôm nay cô mặc chiếc váy sa tanh mềm mỏng, rất dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người đàn ông đang dần dần tăng lên, còn cả một nguồn sức mạnh cọ giữa chân cô đang mỗi lúc một càn quấy. Thấy cô bất động, Lục Bắc Thần càng như một đứa trẻ ham ăn, vùi cả gương mặt vào cổ cô, thanh âm cũng trở nên mơ hồ: “Cô mềm quá~”




Trong phòng thay đồ, Lục Bắc Thần mở tủ áo, những chiếc áo sơ mi một màu duy nhất đang treo gọn gàng bên trong. Anh giơ tay lấy ra một chiếc sơ mi trắng rồi tiện tay chọn một chiếc quần dài màu khói xám. Anh cởi khăn tắm ra, trong gương là cơ thể tiêu chuẩn hoàng kim ba góc mạnh mẽ, quyến rũ của người đàn ông.



Anh mặc quần dài vào. Khi với lấy sơ mi, anh liếc thấy vị trí bả vai phải sau lưng mình. Vết sẹo đó như một con rết, nỗi đau quen thuộc lại đâm sâu vào não bộ. Anh khẽ nhíu mày rồi lập tức khoác áo sơ mi lên, vết sẹo bị che đi chỉ còn lại cái bóng thẳng tắp, kiên cường trong gương.



“Sao sáng nay lại không đi làm?” Ra khỏi phòng thay đồ, Lục Bắc Thần bèn giơ tay lên cài măng séc và hỏi cô.



Anh trong chiếc sơ mi trắng có chút lạnh lẽo, gương mặt nhiều thêm phần nghiêm nghị, bóng dáng cao lớn luôn khiến người ta thấy sợ hãi. Đây là cảm giác trực tiếp của Cố Sơ.



“À… tôi… hôm nay nghỉ.” Cô đáp, hơi chần chừ.



Lục Bắc Thần nhìn cô, hơi nhướng mày, rõ ràng là không tin lắm vào cái cớ của cô. Cố Sơ cắn môi, rồi nói rõ thêm: “Đổi ngày nghỉ cho nhau ấy mà.”



“Cô phải biết cả người chết không nói được còn không lừa được tôi.” Lục Bắc Thần dựa vào cửa, nhìn cô như cười như không: “Người sống nói càng nhiều thì sai càng nhiều.”



Cố Sơ suýt nữa thì tắt thở. Trên đời này chắc là chỉ có người đàn ông trước mặt mới suốt ngày lôi người sống và người chết ra so sánh. Nhưng anh nói không sai, người chết anh còn điều tra được ngọn ngành huống hồ là một người không giỏi nói dối như cô. Cô khẽ thở dài, buồn bã lẩm bẩm một câu: “Bị mất việc ở bệnh viện rồi.”



Dứt lời, cô những tưởng Lục Bắc Thần sẽ an ủi mấy câu, ai ngờ anh như nghe chuyện thường tình, gật đầu rồi nói: “Vậy càng hay, đi thôi.”



Cố Sơ nhất thời không phản ứng kịp. Thế nào gọi là càng hay? Còn nữa anh định đưa cô đi đâu? Tiếc là Lục Bắc Thần không có ý giải thích nhiều. Anh cất ví tiền, cầm chìa khóa xe lên quay người định đi. Cố Sơ không biết anh định tới chỗ nào nhưng đương nhiên cũng không thể ở lại khách sạn một mình, vội vàng vớ lấy túi xách đi theo.



Hôm nay là Lục Bắc Thần lái xe. Cố Sơ vẫn bị anh sắp xếp ngồi bên ghế lái phụ. Chiếc xe đi thẳng một cách vững vàng. Trong quá trình ấy, Cố Sơ đã hai lần lên tiếng hỏi anh sẽ đi đâu nhưng anh kiên quyết không nói, cô cũng đành thôi.



Chưa đầy nửa tiếng sau, xe đã đỗ lại.



Khi Cố Sơ xuống xe nhìn lên thì bỗng chốc ngây ngốc.



Cô không ngờ Lục Bắc Thần lại đưa cô tới tòa nhà thực nghiệm của nhà khám nghiệm tử thi…