Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 10 : Tam cô nương đại náo Lý gia trang
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Lý Thọ Nguyên bị Tam cô nương cầm Kim Điêu phiên cào vào mặt, tuy lão chưa bị thương, nhưng xem vẻ mặt lão ngây ra như người bị thương nặng.
Nguyên trong thời gian chớp nhoáng này, Lý Thọ Nguyên phát giác ra rằng võ công mình kém nữ lang xa. Lão nghĩ lại mấy chục năm khổ công rèn luyện mà chưa vào đâu, khiến lão chán nản vô cùng, không buồn nói gì nữa.
Nữ lang khanh khách hỏi lại :
Cái này không phải gọi là “bất cầu nhân” ư?
Lý Thọ Nguyên nhăn nhó cười đáp :
- Phải rồi! Đó là cái “bất cầu nhân”.
Nữ lang xoay người lại, Chỉ nghe đánh bộp một tiếng, nàng đã cắm cây Kim Điêu phiên xuống bàn.
Nữ lang ngoảnh lại nhìn Vi Quân Hiệp đang đứng sau lưng Viên Kiến Long mà mỉm cười.
Nụ cười của nàng khiến cho người ta phải say đắm. Nhưng Vi Quân Hiệp lại lập tức xoay mình nhìn ra phía khác. Chàng ngây người ra tựa hồ thấy ma quỷ hiện hình. Sắc mặt luôn luôn biến đổi.
Viên Kiến Long thấy nữ lang mới lộ ra một chút thủ đoạn, lão ta ngấm ngầm kinh hãi cất tiếng hỏi :
- Cô nương đến đây có việc chi? Xin nói cho chúng tôi biết.
Tuy miệng lão hỏi vậy mà trong lòng chỉ hy vọng nàng không phải là người đã nhấc cột bỏ ra ngoài chân tảng.
Nữ lang làm bộ kinh ngạc đáp :
- Ô hay! Thế ra các vị chưa biết ư? Tại hạ đã viết chữ vào cột để lại đây thôi. Bữa nay thiếu hiệp đến để tiếp thu hàng hóa.
Viên Kiến Long nghe nàng nói vậy, mặt xám ngắt lại không biết nói sao nữa.
Lý Thọ Nguyên vừa bị một vố, lão cũng ngồi ỳ ra trên ghế không nói câu gì.
Vi Quân Hiệp thấy nữ lang công nhiên nói chuyện cướp tiêu, nhưng chàng hiểu ngay là nàng cố ý đến đây để sinh sự với mình.
Chàng tức giận vô cùng, nhưng tự liệu không đánh nổi, liền quay đầu lại lớn tiếng nói ấp úng :
- Cô nương!...
Thiên Ngô lão nhân không chờ chàng nói hết, vung tay áo lên phất ra phía sau một cái. Một luồng kình phong rít lên khiến cho Vi Quân Hiệp phải dừng lại không nói thêm được nữa.
Lão cất tiếng nói :
- Cô nương tên họ là chi?
Nữ lang cười hì hì đáp :
Nàng vừa nói vừa chắp tay thi lễ.
Viên Kiến Long bỗng thấy một luồng đại lực ập đến trước ngực. Lão không tự chủ được, lùi lại luôn mấy bước.
Triển Phi Yên vẫn giật lùi ra xa hơn thì vừa lúc gặp đúng lúc Vi Quân Hiệp đang rớt xuống. Nàng giơ tay nhẹ nhàng đón lấy.
Vi Quân Hiệp vung kiếm dùng hết sức mạnh chém vào đầu Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên rụt đầu lại.
Thanh Kim Long kiếm lướt qua đầu nàng. Nếu Vi Quân Hiệp không thu thế kiếm về lập tức thì nhát kiếm cơ hồ rớt xuống vai mình đến bị trọng thương.
Triển Phi Yên nắm được Vi Quân Hiệp rồi, cả cười nói :
- Viên tiêu đầu! Tiêu đầu bất tất phải kinh hãi! Tại hạ chỉ muốn nói với gã vài ba câu thôi.
Viên Kiến Long ngẩn người ra không biết nói sao. Y đã thấy cả Thiên Ngô lão nhân cũng bị nàng dùng tiểu xảo trêu tức khiến lão ta không cáo từ bỏ đi thì mình còn làm gì được. Y đành giương mắt nhìn nàng cắp Vi Quân Hiệp đem đi.
Vi Quân Hiệp giãy giụa hoài, nhưng Triển Phi Yên chỉ một tay nắm lưng chàng giơ lên cao, nên chàng lơ lửng không đặt chân xuống đâu để lấy đà được. Chàng căm giận đến cực điểm, lớn tiếng quát :
- Ngươi muốn gì ta?
Triển Phi Yên đáp :
- Ngươi cứ yên lòng, ta chỉ hỏi mấy câu thôi!
Vi Quân Hiệp nói :
- Vậy ngươi để ta xuống.
Triển Phi Yên nói :
- Được rồi.
Vi Quân Hiệp không ngờ nàng nói sao làm vậy. Đột nhiên người chàng đứng xuống đất mà cảm thấy ngại ngùng không biết làm sao. Chàng ngẩn người ra hồi lâu rồi hỏi :
- Ngươi muốn hỏi gì?
Triển Phi Yên cười nói :
- Thực ra chẳng có gì hết.
Vi Quân Hiệp bất giác lửa giận nổi lên bừng bừng.