Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 11 : Vĩnh bất hoàn Thủ quản Tam Dương là ai?

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Chàng biết Triển Phi Yên thật tình chẳng có gì mà nói với mình. Nàng đại náo Lý gia trang để làm gì? Phải chăng chỉ muốn đem mình ra ngoài để nàng trêu chọc cho thỏa thích. Dĩ nhiên nàng đã biết rõ Trang chúa Lý gia trang đang lúc xiết nỗi đau lòng, Dương Phát bị thương, Thiên Ngô lão nhân không muốn len lỏi chốn giang hồ nữa. Tất cả những cái đó đều do nàng gây ra hết.



Vi Quân Hiệp quay đầu lại hỏi :



- Đã không có chuyện chi thì ngươi đem ta ra đây làm chi?



Triển Phi Yên nói lấp lửng :



- Thực ra không có việc gì mà dường như cũng có một chút.



Vi Quân Hiệp nghe nói cười dở khóc dở.



Triển Phi Yên lại nói :



- Ôi! Lao thúc thúc đến lúc lâm tử còn dặn ngươi tìm một người, ngươi không nghĩ đến chuyện đó ư?



Vi Quân Hiệp lại nói :



- Nhưng đại hiệp không bảo rõ tìm ai thì ta tìm làm sao được?



Triển Phi Yên nói :



- Mấy tay cao thủ tụ hội trong tòa cổ thành đã có hai người bị chết, lại còn một người rất giống Lao đại hiệp đến quấy nhiễu. Chẳng lẽ ngươi không thấy điều chi quái dị ư?



Vi Quân Hiệp tức mình hỏi :



- Thấy quái dị thì làm sao?



Triển Phi Yên cười đáp :



- Ta biết Lao thúc thúc muốn bảo ngươi tìm ai rồi.



Vi Quân Hiệp hỏi :



- Ai vậy?



Triển Phi Yên đáp :



- Trước khi y chết mà trỏ tay lên bức vẽ trên tường, đương nhiên là y muốn tìm người trong bức họa đó.



Vi Quân Hiệp lớn tiếng nói :



- Người đó là ta.



Triển Phi Yên cười lạt hỏi :



- Ngươi cho rằng Phạm đại hiệp đã họa chân dung ngươi ư?



Vi Quân Hiệp nghe hỏi không khỏi thộn mặt ra, vì trước nay chàng chưa để Phạm Thư Trai họa hình chàng bao giờ và chàng cũng chưa từng gặp Phạm Thư Trai nữa là khác. Thế mà trong tòa cổ thành lại có hình ảnh chàng do Phạm Thư Trai họa ra thì thật là một việc kỳ quái.



Vi Quân Hiệp ngẫm nghĩ hồi lâu, ruột rối tơ vò. Triển Phi Yên lại nói :



- Người trên bức vẽ đó đúng không phải là ngươi, nhưng là một người có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với ngươi, tỷ như ca ca ngươi chẳng hạn.



Vi Quân Hiệp sẵng giọng :



- Ngươi đừng nói nhăng!



Triển Phi Yên lại nói :



- Nếu không phải, thì là phụ thân ngươi.



Vi Quân Hiệp càng tức hơn gắt lên :



- Ta bảo ngươi đừng ăn nói hồ đồ! Phụ thân ta hình dạng thế nào chẳng lẽ ta không nhìn nhận ra ư?



Triển Phi Yên đột nhiên cười lên khanh khách nói :



- Hoặc giả má ngươi cãi vã lấy người khác. Ngươi nhìn nhận dượng ngươi làm phụ thân nên ngươi không...



Triển Phi Yên nói chưa dứt lời thì Vi Quân Hiệp tức quá gầm lên một tiếng. Thanh Kim Long kiếm đột nhiên chém tạt ngang.



Triển Phi Yên lại cười khanh khách. Ả chỉ lạng người đi chứ không chịu dời bước và tránh đòn một cách kỳ diệu.



Vi Quân Hiệp tự biết mình không địch lại ả, liền thu kiếm về xoay mình chạy ngay.




Vi Quân Hiệp thấy nàng nói vậy, vội hỏi :



- Hay lắm! Ngươi cứu ta ở chỗ nào?



Triển Phi Yên nói :



- Vừa rồi ngươi định giơ tay lên đánh lão phải không? Nếu ta không điểm huyệt ngươi để cản lại thì ngươi đã hạ thủ đánh trúng lão một chưởng rồi.



Vi Quân Hiệp tức mình nói :



- Ta định phóng chưởng đánh gã thật đó.



Triển Phi Yên cười nói :



- Người đã nổi tiếng là bị ai đánh cũng không trả đòn. Nhưng nếu ý trúng chưởng của người, y sẽ tiết ra một luồng Tam Dương chân khí là ngươi về chầu trời tức khắc.



Vi Quân Hiệp nghe đến bốn chữ “Tam Dương chân khí” bất giác biến sắc, đâu lưỡi cứng đơ. Hồi lâu mới ấp úng :



- Tam Dương... Chân Khí ư?



Triển Phi Yên đáp :



- Phải rồi!



Vi Quân Hiệp sợ run lên hỏi :



- Như vậy thì người cưỡi lừa là một tay đệ nhất cao thủ ở ngoài các môn phái chính tà. Y vừa là chúa đảo Mặc Vân ở Nam Hải tên gọi Quản Tam Dương đó chăng.



Triển Phi Yên gật đầu lia lịa đáp :



- Chính y! Ngoại hiệu lão là Vĩnh Bất Hoàn Thủ (không bao giờ trả đòn), vì không bao giờ lão ra tay đánh trả ai hết.



Vi Quân Hiệp thộn mặt ra hồi lâu, chàng nghĩ thầm :



- Nếu người đó là Quản Tam Dương, chúa đảo Mặc Vân thì Triển Phi Yên vừa rồi đã cứu mạng cho mình là sự thật.



Chàng nhìn Triển Phi Yên toan nói mấy câu cảm ơn, nhưng chàng nghĩ dọc đường đã bị nàng trêu tức, ngượng nghịu khó nói nên lời. Chàng chỉ đứng ngẩn ra nhìn Triển Phi Yên.



Triển Phi Yên cười hỏi :



- Sao? Ngươi sợ quá nên đứng thộn mặt ra đó phải không?



Vi Quân Hiệp vội đáp :



- Dĩ nhiên là ta không sợ. Nhưng ta biết y là người hẹn những tay cao thủ đến hội họp trong tòa cổ thành...



Triển Phi Yên vừa nghe nói vậy, nhảy chồm lên hỏi :



- Đúng vậy ư!



Vi Quân Hiệp đáp :



- Ai bịp ngươi làm chi?



Triển Phi Yên la lên một tiếng úi chà rồi nói tiếp :



- Thế thì hay quá! Chúng ta phải đi mau!



Nói xong, nàng nhảy xổ lại cầm tay Vi Quân Hiệp kéo đi, chạy băng băng về phía trước.



Vi Quân Hiệp la hoảng :



- Ô hay! Đi đâu thế này?



Triển Phi Yên đáp :



- Đừng hỏi nữa! Đi tới nơi sẽ biết, đây là một việc hay cho ngươi.



Vi Quân Hiệp vừa giãy nảy vừa gắt lên :



- Ai cầu ngươi dẫn ta đến cho hay? Ngươi buông ta ra!



Triển Phi Yên lờ đi không nghe thấy, cứ lôi chàng xềnh xệch chạy về phía trước.