Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 13 : Hộp ngọc cùng ngựa sắt vẫn ở trong vòng bí mật

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


- Tiền bối đã dạy thế và nhất định nhận gia phụ là người mà tiền bối muốn kiếm, thì tại hạ xin đem đồ vật của tiền bối về nhà đưa lại cho gia phụ. Khi tiền bối phát giác ra là nhận lầm người thì khi đó sẽ đến lấy đồ về là xong.



Thiếu phụ nở một nụ cười thê lương hỏi :



- Ta mà nhận lầm ư?



Mụ vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu tỏ ra tự tin mình cả trăm phần trăm.



Vi Quân Hiệp thấy thiếu phụ nói không đúng như ý nghĩ của mình, đành theo sau mụ tiến vào sơn động.



Vừa bước chân vào, trong động tối om. Nhưng chỉ chuyển qua một khúc quanh lại thấy sáng lòa. Vì trên nóc động có một kẽ hở, ánh dương quang từ trên nóc động lọt vào.



Sơn động này bằng đá trắng rất tinh khiết, không lấm một chút bụi trần. Thật là một căn thạch thất thiên nhiên rất thanh nhã.



Trong thạch thất có một nữ lang ngồi đó. Vừa thấy người đi vào, nữ lang khép nép đứng dậy, ra vẻ con người rất ý tứ.



Vi Quân Hiệp liếc mắt nhìn nữ lang thì thấy nàng trạc tuổi hai mươi. Tướng mạo nữ lang này giống thiếu phụ như đúc. Tuy nàng không phải là một nữ lang khuynh quốc, nhưng vừa trông thấy nàng người ta đã cảm thấy ngay như được luồng gió xuân êm dịu thổi vào và có ý muốn thân cận ngay.



Lúc này nữ lang hơi cúi đầu xuống, nét mặt ửng hồng, mà nguyên nhân chỉ vì nàng đứng trước một người lạ.



Thiếu phụ đứng tuổi vào thạch thất rồi nói :



- Nhị nha đầu! Ngươi đưa chiếc hộp đó ra đây!



Thiếu nữ khẽ đáp :



- Vâng.



Rồi đi vào phía trong. Thủy chung nàng vẫn không nhìn Vi Quân Hiệp lần nào.



Thanh âm thiếu nữ tuy nhỏ nhưng mà Vi Quân Hiệp vừa nghe đã nhận ra ngay chính cô gái bữa trước đã đứng ngoài tòa cổ thành gọi Triển Phi Yên.



Thiếu phụ kêu nàng bằng nhị nha đầu thì dĩ nhiên nàng là chị hai Triển Phi Yên.



Vi Quân Hiệp nghĩ thầm :



- Thiếu nữ này lại là chị em với Triển Phi Yên, thì ai mà tin được? Triển Phi Yên mồm năm miệng mười, tính nết ma mãnh. Dung nhan nàng tươi đẹp như đóa mai côi. Thiệt là một nữ lang đáng yêu mà đáng sợ. Nhưng cô chị nàng trái lại rất nhu mì, trông thực đáng thương, xem chừng ít khi dám to tiếng.



Vi Quân Hiệp vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn thiếu nữ. Tuy thiếu nữ thủy chung không nhìn Vi Quân Hiệp nhưng dường như nàng cũng biết Vi Quân Hiệp không ngớt nhìn mình, mặt nàng đỏ ửng, nàng hấp tấp đi vào cửa sau.



Thiếu phụ quay lại khẽ vỗ vai Vi Quân Hiệp nói :



- Cần công tử! Công tử nhìn sau lưng y làm chi?



Vi Quân Hiệp chưng hửng, chàng thẹn đỏ mặt lên ấp úng đáp :



- Tại hạ... tại hạ...



Thiếu phụ cười nói :



- Công tử làm sao lại không nói ra được?



Vi Quân Hiệp bí thế liền đáp :



- Tại hạ đang ngẫm nghĩ :



Phi Yên cô nương cùng thư thư cô, hai người tính nết khác nhau một trời, một vực.



Thiếu phụ lại bật cười. Tiếng cười của bà có vẻ thần bí, bà hỏi :
Vi Quân Hiệp tuy nóng lòng trở về Lý gia trang để cùng sư thúc hội diện. Nhưng chàng lại tìm cách thoát khỏi Triển Phi Yên.



Nghĩ vây, chàng liền đi vào đường lớn trong thị trấn, khi qua một nhà khách sạn chàng chợt nghĩ ra một kế, tiến thẳng vào hỏi :



- Chưởng quỹ! Có phòng nào trống không?



Chàng chưa dứt lời thì phía sau có tiếng Triển Phi Yên vọng lên nhại lại câu chàng hỏi :



- Chưởng quỹ! Có phòng nào trống không?



Chưởng quỹ ra đón Vi Quân Hiệp đưa vào một gian phòng hủ lậu trong khách sạn.



Vi Quân Hiệp thở phào một cái nhẹ nhõm. Chàng chắc mẩm Triển Phi Yên không dám vào đây. Nhưng rồi chàng lại nghĩ :



- Cô ả này ghê lắm! Việc gì ả cũng dám làm thì biết đâu ả chẳng sấn bừa vào, mình cũng không ngăn cản được.



Vi Quân Hiệp vẫn băn khoăn trong dạ. Chàng ngồi đến chừng nửa giờ vẫn không thấy động tĩnh gì, liền nằm xuống giường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.



Chàng chỉ mong trời chóng tối để đến đêm lẻn ra đi cho thoát khỏi tay Triển Phi Yên. Nhưng hôm nay, chàng tưởng chừng như ngày dài khác thường, chàng nóng lòng chờ mãi mà không thấy mặt trời xuống núi.



Ánh sáng ban ngày chiếu vào phòng trông rất rõ. Chàng nóng ruột đứng lên đi tới đi lui trong phòng. Đột nhiên ở phòng bên chỉ ngăn bằng một tấm vách vang lên một tiếng keng.



Vi Quân Hiệp giật mình lẩm bẩm :



- Bên kia chắc lại là Triển Phi Yên. Ả đã trọ ngay phòng bên thì nửa đêm nay liệu mình có đi thoát được không?



Chàng dừng lại nghe ngóng, lại một tiếng keng keng nữa vang lên không ngớt. Động tính hiếu kỳ, chàng muốn ngó trộm sang phòng bên xem Triển Phi Yên đang làm gì?



Vi Quân Hiệp thấy vách ngăn có một kẽ thủng, liền nhẹ nhàng tiến lại gần, để mắt nhìn sang phòng bên. Thoạt tiên chàng thấy trên bàn có để đĩa đèn dầu đang cháy. Một người vừa cao, vừa gầy cúi đầu xuống bàn, dường như đang chú ý quan sát vật gì ném xuống bàn. Người này là đàn ông chứ không phải là Triển Phi Yên.



Vi Quân Hiệp lại thở phào nhẹ nhõm, lùi lại thì thấy người phòng bên xuống ghế.



Y vừa ngồi xuống, Vi Quân Hiệp đã nhìn rõ mặt. Người này thân hình rất cao mà cái đầu nhỏ tí tẹo. Té ra lại là chúa đảo Hắc Vân ở Nam Hải tên gọi là Quản Tam Dương.



Hai con ngựa này to bằng nắm tay. Tuy hình thù hơi khác nhưng vừa trông đã biết nó cùng một loại với con ngựa sắt ở trong tay Lôi Đại Khuê rớt ra mà chàng đã lượm được, và một con nữa trong người Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ mà Triển Phi Yên đã tìm ra.



Quản Tam Dương ngồi một lúc lại lượm một con ngựa lên, lấy ngón tay búng bật lên tiếng keng keng. Y còn lật lên, lật xuống rồi xem đi, xem lại con ngựa mãi.



Vi Quân Hiệp trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm :



- Đôi ngựa đó chỉ có chỗ họ đúc khéo trông giống ngựa thật, chứ có gì lạ mà y lật lên, lật xuống coi đi, coi lại hoài.



Chàng ngó một lúc rồi trở về giường nằm duỗi thẳng chân ra nghỉ.



Lát sau không hiểu trong lòng chàng băn khoăn thế nào lại đứng dậy. Chàng suy nghĩ :



- Phòng mé tả là Quản Tam Dương, biết đâu phòng mé hữu chẳng là Triển Phi Yên.



Chàng liền đi lại vách tường phía hữu sờ soạng một lúc tìm được kẽ hở lại dán mắt vào coi. Nhưng phòng bên này tối đen như mực, chàng đã hơi yên lòng.



Chàng nóng ruột chờ mãi rồi cũng đến canh ba. Chàng liền nhẹ nhàng mở cửa sổ, tay bám vào thành cửa nhảy ra ngoài.



Chân vừa chấm đất, chàng lún thấp người xuống nấp nghe ngóng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, mới đề khí băng mình chuồn ra ngoài, vượt qua đống cỏ khô, nhảy qua một bức tường thấp rồi trông về phía trước chạy băng băng.



Chàng chạy liền một lúc được đến bốn, năm dặm mới dừng bước. Chàng ngoảnh đầu nhìn lại không thấy có bóng người rượt theo thì trong bụng mừng thầm.



Vi Quân Hiệp toan thở mạnh một hơi thì đột nhiên một bàn tay đặt lên vai trái chàng.