Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 14 : Vó bạch câu ngàn dặm rong ruổi

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Vi Quân Hiệp vừa thấy người đặt tay lên vai mình, chàng giật mình kinh hãi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, chàng trấn tĩnh lại ngay và nổi giận lớn tiếng quát hỏi :



- Triển cô nương! Cô định đến bao giờ mới buông tha ta?



Vừa dứt lời, bỗng nghe thanh âm một người đàn ông đứng tuổi hỏi lại bằng một giọng ồm ồm :



- Triển cô nương nào?



Vi Quân Hiệp biết mình nhận lầm, liền quay đầu nhìn lại thì thấy một hán tử, mặt đỏ tía, râu quăn, thân hình đã thấp lùn lại nhỏ bé đứng sững tiểu muội.



Người này tuy thấp lùn nhỏ bé nhưng tướng mạo vạm vỡ, hiên ngang. Cứ trông mặt y thì thân hình phải cao đến tám thước mới cân đối. Thế mà y đứng còn thấp hơn Vi Quân Hiệp một cái đầu, nên con người có vẻ dị dạng.



Vi Quân Hiệp thấy y là một người lạ, chưa từng gặp mặt bao giờ, nên không muốn lôi thôi, chàng vội lùi lại mấy bước nói :



- Xin lỗi các hạ! Tại hạ nhận lầm rồi.



Gã hán tử đứng tuổi cười lên mấy tiếng quái dị nói :



- Nhận lầm người là chuyện thường. Nhưng ngươi nhận ta là một vị cô nương nào đó, thì thật đáng buồn cười.



Vi Quân Hiệp cũng tự cười lầm cho mình. Chàng giải thích :



- Tại hạ vì có một cô họ Triển cứ quấy rầy hoài, nên lúc các hạ đặt tay lên vai, thiếu hiệp cứ tưởng là cô ta.



Hán tử trung niên bật lên tiếng cười khem khép như vịt đực, y nói :



- Hay quá! Ông bạn thật là người có diễm phúc được vị cô nương nhỏ nhắn quấn quít bên mình quấy rầy thì còn ai nào bằng?



Vi Quân Hiệp cười dở khóc dở nữa đáp :



- Các hạ đừng nói giỡn tại hạ nữa!



Hán tử hỏi :



- Phải chăng cô gái đó xấu xa quá nên bạn không thích?



Vi Quân Hiệp lắc đầu đáp :



- Không phải thế đâu! Cô ta nhan sắc mê người.



Hán tử hỏi :



- Thế ư? Như vậy chẳng phải diễm phúc cho ông bạn là gì? Sao còn bảo ta nói giỡn?



Vi Quân Hiệp lắc đầu quầy quậy, không biết giải thích thế nào nữa...



Hán tử lại nói :



- Phải rồi! Chắc cô nương đó là bông hoa đã có chủ, ông bạn không tiện giơ đao lên để cướp tình yêu, nên trong lòng phiền muộn phải không?



Vi Quân Hiệp lắc đầu khoát tay đáp :



- Trời ơi! Có phải thế đâu! Trong lòng tại hạ đã buồn bực đủ điều, các hạ đừng hỏi đến nữa có hay không?



Hán tử lấy làm thích thú hỏi nữa :



- Chao ôi! Thế thì ông bạn còn muốn người thế nào mới vừa ý? Hay là ông bạn đến đây còn vội đi kiếm ai?


Nhưng Vi Quân Hiệp quay đầu nhìn lại xem ai thì con bạch mã đã đi xa mười mấy trượng còn trông rõ thế nào được?



Vi Quân Hiệp trong lòng ngờ vực vì người bật lên tiếng khen “Ngựa hay tuyệt” vừa rồi chàng nghe rất quen tai, giống thanh âm Tử Kim Thần Long Dương Phát.



Giả tỷ là người quen nào khác thì Vi Quân Hiệp cũng chẳng để tâm suy nghĩ làm chi, vì ai thấy đôi ngựa tốt đến thế mà chẳng trầm trồ khen ngợi? Nhưng thanh âm này lại giống Dương Phát Điều làm cho Vi Quân Hiệp rất thắc mắc vì Dương Phát là Chưởng môn phái Hoa Sơn mà đôi ngựa này đã do phái đó sản xuất thì sao Dương Phát thấy nó còn lấy làm kinh dị?



Vi Quân Hiệp ngẫm nghĩ một lúc lúc rồi cho là mình nghe lầm nên chẳng buồn để ý làm chi nữa, và vẫn cho ngựa chạy nước đại.



Mãi đến lúc vừng trăng tỏ lên cao, hán tử lại phát ra tiếng hú lanh lảnh. Đôi ngựa cũng hí lên một tiếng dài rồi dừng lại. Vi Quân Hiệp ngẩng đầu nhìn ra phía trước không khỏi kinh ngạc vì trước mặt chàng là một khu rừng lớn trồng toàn táo hiện ra trước mắt.



Khu rừng táo này Vi Quân Hiệp đã biết rõ. Khi chàng ở nhà ra đi được hai ngày đường đã qua đây rồi. Khi đó chàng chưa gặp Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ và cách Lý gia trang ít ra là bốn trăm dặm đường mà sao ngựa chạy mới nửa ngày đã đến nơi?



Cứ hiện trạng này mà suy. Nếu nghỉ lại một chút bên đường này thì chỉ trưa mai là về đến nhà.



Hán tử lấy ra vô số lương khô quăng cho Vi Quân Hiệp nói :



- Ngươi ăn lẹ đi! Ăn xong chúng ta còn thượng lộ!



Vi Quân Hiệp vừa ăn lương khô, thốt nhiên nghĩ đến một điều liền hỏi hán tử :



- Dương nhị thúc! Đôi ngựa bạch này của nhị thúc cước trình mau lẹ như vậy chắc là qua chỗ Dương đại hiệp cùng Viên sư thúc rồi?



Hán tử đáp :



- Dĩ nhiên là thế. Nghĩ đến bọn họ làm chi?



Vi Quân Hiệp thấy hán tử nói vậy lấy làm kỳ. Chàng tự hỏi :



- Sao y lại có thể nói một câu bạt mạng không cần hỏi han đến những người này?



Chàng càng nghĩ càng thấy hán tử trung niên này là con người cực kỳ thần bí. Nhưng chàng thấy đường này đúng là đường về nhà mình, nên chàng cũng không hỏi nữa.



Trong đầu óc chàng chuẩn bị sẵn sàng những điều gì cần phải trình bày với phụ thân rồi sẽ tính.



Hán tử ăn như rồng cuốn hết cả chỗ lương khô rồi nói :



- Hay lắm! Chúng ta đi chuyến này chỉ một mạch nữa là đến nơi. Ngươi nhớ đừng giật cương ngựa lại. Nếu không biết tính nói thì nó sẽ hất ngươi xuống đó. Chỉ chừng vào lúc hoàng hôn ngày mai là tới thôi.



Vi Quân Hiệp hỏi :



- Sao lại hoàng hôn mới tới? Theo thiển ý của tiểu điệt thì chỉ trưa mai đã đến nơi.



Hán tử đáp :



- Ồ! Ngươi biết thế nào được? Lên ngựa đi thôi.



Vi Quân Hiệp nghĩ bụng :



- Có lẽ ngựa chạy lâu mệt nhọc vì thế tốc độ không nhanh như trước nữa nên đi mới lâu thế.



Nghĩ vậy, chàng tung mình lên ngựa. Đôi ngựa bạch lại nhìn về phía trước thẳng dong.



Đi cho đến lúc trời sáng, Vi Quân Hiệp mới nhận thấy có điều khác lạ.



Nguyên ngựa chạy mau quá, Vi Quân Hiệp không nhận rõ phương hướng nên chẳng biết đã đi về ngả nào.



Mãi đến lúc mặt trời lên cao, Vi Quân Hiệp mới nhận ra là mình đi về mé tả. Như thế rẽ về phương Nam. Chính ra phải đi lên hướng bắc mới đúng đường về nhà mình.