Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 15 : Đại hán râu quăn biến nữ lang
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Vi Quân Hiệp thất kinh la lên :
- Thôi hỏng bét! Chúng ta đi lầm đường mất rồi!
Chàng hết sức nói to, nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng đã bị gió đánh bạt đi không còn nghe thấy gì nữa.
Vi Quân Hiệp liền quay đầu lại phía sau đem lưng ra chắn gió để tiếng nói rõ hơn, rồi chàng lại kéo gân cổ lên kêu gọi hai lần nữa.
Dường như hán tử đã nghe tiếng, lão gắt lên :
- Ngươi đừng nói hồ đồ, lầm thế nào được.
Vi Quân Hiệp cực kỳ xao xuyến, vội thét lên :
- Về nhà tiểu điệt phải đi hướng bắc mới đúng!
Hán tử cũng la lên :
- Đã là bậc đại trượng phu thì bốn bề đâu chẳng là nhà? Sao còn câu nệ nam với bắc?
Vi Quân Hiệp nghe y nói vậy biết là mắc hỡm rồi. Đúng lão này không muốn để mình về nhà.
Chàng vội giật dây cương mạnh một cái để dừng ngựa. Nhưng vừa giật dây cương, con ngựa hí lên một tiếng quái gở lắc lư cổ dài ra đánh bục một tiếng, dây cương đứt liền.
Dây cương đứt, ngựa càng chạy nhanh như tên bay, nhanh đến không nhìn rõ nữa.
Vi Quân Hiệp vừa kinh hãi vừa tức giận. Chàng bỏ hai chân ra ngoài bàn đạp. Nắm chắc lấy yên ngựa rồi tung mình lên không.
Người chàng còn đang lơ lửng trên không, hán tử vội hú lên một tiếng quái dị, rồi cũng nhảy vọt lên theo từ yên ngựa mình qua yên ngựa Vi Quân Hiệp, đưa tay bắt lấy chàng ngay lúc còn ở trên không.
Vi Quân Hiệp lơ lửng trên không đang hạ mình xuống thì hán tử nắm được lưng chàng. Lập tức toàn thân chàng bị tê dại không vận dụng nội lực được nữa.
Hán tử bỏ rỗi con ngựa của y cưỡi trước, ngồi chung một ngựa với Vi Quân Hiệp, còn con kia giắt chạy theo không. Hán tử tiếp tục cho ngựa về phía nam.
Vi Quân Hiệp ngấm ngầm đau khổ mà không sao cựa quậy cho thoát được, nên chàng đành ngồi yên.
Đi chừng được nửa giờ, hán tử thốt nhiên cắp Vi Quân Hiệp tung người lên không, rồi hạ xuống con ngựa kia. Y chỉ nhô lên hạ xuống một cái là đổi ngựa. Tuy thân pháp y cực kỳ mau lẹ, nhưng đôi ngựa đương chạy như bay cũng khiến cho người trông thấy phải bở vía đến toát mồ hôi.
Đổi ngựa rồi, con ngựa nay không người cưỡi hồi lâu, bây giờ càng sung sức chạy càng lẹ hơn.
Trời xế chiều, không biết hai con ngựa đã chạy được bao nhiêu đường đất. Lúc này đang đi trên quãng đường lớn. Hai bên trồng toàn thứ cây Du cao lớn thành hàng thẳng tắp. Những cây này trông tựa hồ như vun vút chay lùi lại phía sau.
Chỉ trong chớp mắt thì đến một tòa trang viện, trông bề ngoài rất đồ sộ, hùng vĩ.
Đôi ngựa bạch đến cổng trang thì dừng lại.
Vi Quân Hiệp hít mạnh một hơi chân khí. Chàng thấy cổng trang mở rộng, bốn gã đại hán sóng vai nhau từ trong chạy ra.
Bốn gã tuổi sồn sồn ngang nhau vào cỡ ba mươi. Gã nào cũng mặc võ trang, oai phong lẫm liệt.
Vi Quân Hiệp không cần hỏi cũng biết đây là một tòa trang viện của một bậc đại hào kiệt trong võ lâm. Nhưng chàng không hiểu hán tử kia đưa mình đến đây để làm gì?
Vi Quân Hiệp còn đang ngẫm nghĩ thì bốn gã đại hán đã ra tới nơi. Chúng đều khoanh tay thi lễ.
Đại hán đứng đầu mé tả bỗng lên tiếng :
- Triển cô nương có lòng huệ cố dời gót ngọc tới bản trang mà bọn tại hạ không được biết trước để ra đón tận ngoài xa, thật là khiếm lễ, mong rằng cô nương lượng thứ cho.
Vi Quân Hiệp nghe gã nói vậy thì ngẩn người ra, tự hỏi :
- Triển cô nương nào đâu? Hay là Triển Phi Yên cũng đến đây?
Chàng vội ngoảnh đầu trông lại đằng sau chẳng thấy một ai liền lẩm bẩm :
Vi Quân Hiệp sợ run bắn lên, nhưng Triển Phi Yên cười lên như nắc nẻ nói :
- Lão gia đã mở miệng, chẳng lẽ lại còn giấu mặt ư?
Thanh âm lão già kia đột nhiên vọng lại ra chiều bực tức :
- Dẫn hai tên đó vào đây ngay!
Đại hán vội nói :
- Vâng!
Rồi quay lại nói với Triển Phi Yên cùng Vi Quân Hiệp :
- Mời hai vị đi theo tại hạ.
Triển Phi Yên không ngờ mình mới nói khi lão vào câu mà lão đã thay đổi ý kiến. Nàng lấy làm thích thú vô cùng, liền bảo Vi Quân Hiệp :
- Vi công tử! Nào, chúng ta vào xem!
Vi Quân Hiệp không nói gì với nàng, trở gót đi luôn.
Triển Phi Yên chạy đến bên chàng, khẽ bảo :
- Vi công tử! Công tử đường đường là nam tử hán, là đại trượng phu, mà sao lại có cử chỉ hẹp hòi như con gái. Dù công tử có bực mình đi nữa, thì cũng phải bực mình theo kiểu anh hùng hào kiệt mới được chứ?
Vi Quân Hiệp nghe nàng nói vậy bất giác mặt đỏ bừng lên. Chàng tự nghĩ :
- Rõ ràng là nàng trêu chọc mình, nhưng nàng nói câu gì cũng có lý.
Vi Quân Hiệp gượng cười đáp :
- Thôi cô nương đừng nói nữa! Chúng ta hãy vào ra mắt Phạm đại hiệp đã.
Triển Phi Yên hỏi :
- Vậy công tử không oán hận ta nữa chớ?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Triển cô nương! Cô nương đã biết rõ tại hạ không có lý gì oán trách cô nương được, hà tất cô còn phải hỏi?
Lát sau, hai người đã trông thấy mấy gian nhà cỏ ở phía trước.
Trước những căn thảo đường này có một cây thông già, cành là rườm rà. Dưới gốc cây, một ông già tướng ngũ đoản đang ngồi trên một tảng đá lớn.
Ông già mình mặc áo xanh. Cặp mắt ông không mở to mà cũng không nhắm hẳn. Những tia sáng rực từ trong cặp mắt hé mở chiếu ra bốn mặt. Ông đang ngồi phe phẩy cây quạt.
Triển Phi Yên vội vàng chay đến trước mặt, thi lễ rồi nghiêm trang nói :
- Phạm lão gia! Thuở còn nhỏ, vẫn bối đã được gặp lão gia một lần, tính ra đến nay đã mười năm rồi. Thế mà tinh thần lão gia vẫn quắc thước như xưa.
Ông này chính là Kiếm Thư Song Tuyệt Phạm Thư Trai, tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi.
Phạm Thư Trai vẫn uể oải phe phẩy cây quạt nói :
- Ngươi bất tất nịnh ta như vậy! Vừa rồi ngươi đã nói gì?
Triển Phi Yên cười đáp :
- Phạm lão gia! Lão gia đã là một bậc đại anh hùng, một tay đại hào kiệt nổi tiếng võ lâm, sao còn đi chấp nhất với hạng trẻ nít. Vãn bối suốt ngày đêm tới đây một việc cần được lão gia chỉ giáo cho.