Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 16 : Phạm Hư Trai tặng Ô Vân Khuyên

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Phạm Thư Trai lạnh lùng hỏi :



- Việc gì?



Triển Phi Yên quay lại trỏ Vi Quân Hiệp nói :



- Vị này là Vi công tử ở Lũng Tây. Phải chăng Phạm lão gia đã họa chân dung chàng?



Phạm Thư Trai vẫn ngồi không nhúc nhích, chỉ đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp.



Vi Quân Hiệp vội vàng thi lễ nói :



- Vãn bối là Vi Quân Hiệp, xin tham bái lão tiền bối.



Chàng mới thốt ra được bấy nhiêu câu, bỗng thấy Phạm Thư Trai đột nhiên vẻ mặt đăm chiêu la lên những tiếng quái gở chẳng khác gì tiếng sói kêu gào. Lão đứng phắt dậy, vẫy cây quạt cầm trong tay đánh soạt một tiếng làm cho cây tùng bật ra một miếng vỏ lớn tung đi. Sắc mặt lão đang hồng hào đột nhiên biến thành xanh lợt.



Triển Phi Yên cùng Vi Quân Hiệp lúc vào thấy Phạm Thư Trai phong độ khác thường, thiệt không hổ là một tay cao thủ hạng nhất trong võ lâm. Rồi bất thình lình thấy lão cả kinh thất sắc, chân tay luống cuống, hai người không hiểu vì sao.



Thoạt tiên hai người tưởng phía sau mình có vật gì đáng sợ, liền quay lại nhìn. Nhưng phía sau tuyệt không có ai cả!



Vi Quân Hiệp lại quay vào thấy Phạm Thư Trai sắc mặt lợt lạt ngồi dưới đất, mắt nhắm nghiền. Mồ hôi trán lão không ngớt nhỏ xuống tong tong.



Triển Phi Yên cùng Vi Quân Hiệp đưa mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc hoang mang nhìn Phạm Thư Trai, dường như lão bị trọng thương. Gần đó lại chỉ có hai người, ngoài ra không còn một ai, Triển Phi Yên tự hỏi :



- Chẳng lẽ lại có cao thủ nào ẩn mình ám toán lão xong bỏ đi rồi để tội cho mình?



Triển Phi Yên tuy trước này chẳng biết sợ trời đất là gì, thế mà đứng trước vạ này, nàng không khỏi kinh hãi, vì Phạm Thư Trai có bạn hữu rất nhiều, đa số là những tay cao thủ vào bậc nhất. Nếu xảy chuyện gì bất trắc cho lão, thì hai người rất khó nỗi phân trần với bọn kia và từ đây sắp tới mình hết dám ló mặt nhìn ai nữa.



Triển Phi Yên vội cúi xuống gọi :



- Phạm lão gia! Phạm lão gia!



Nàng gọi hai câu thì thấy Phạm Thư Trai từ từ mở mắt ra. Nàng ngồi ngay trước mặt lão, lão lại không nhìn gì đến, quay ra nhìn Vi Quân Hiệp.



Vi Quân Hiệp trong lòng ngờ vực, chàng không hiểu tại sao lão lại chăm chú ngó mình. Chàng đành tủm tỉm cười đứng lên.



Phạm Thư Trai nhìn Vi Quân Hiệp một hồi rồi đưa tay lên vuốt mồ hôi, thở phào một cái.



Triển Phi Yên lại hỏi :



- Phạm lão gia! Lão gia làm sao thế?



Phạm Thư Trai như người đương ngủ mơ tỉnh dậy đáp :



- Ta không sao cả, chỉ thấy mắt hoa lên.



Triển Phi Yên trỏ Vi Quân Hiệp hỏi :



- Lão gia có biết y không?



Phạm Thư Trai cười lạt nói :



- Lão phu chưa gặp y bao giờ.



Triển Phi Yên cười hích hích một tiếng hỏi :



- Phạm lão gia! Lão gia năm trước có họa chân dung một người mà người đó...



Bản tâm nàng muốn nói người đó giống hệt như y. Nhưng nàng chưa nói hết câu thì Phạm Thư Trai đứng dậy ngắt lời :



- Hai vị từ xa đến đây, lẽ ra lão phu tiếp chuyện một lúc mới phải. Nhưng lão phu còn có việc gấp, xin lỗi hai vị nhé!



Triển Phi Yên vội nói :



- Câu chuyện của vãn bối chưa xong!



Phạm Thư Trai vờ như không nghe tiếng nói :



- Các vị đi đi thôi!



Lão vừa dứt lời đã xoay người, phất tay áo về phía sau đánh soạt một tiếng, phát ra một luồng kình phong.



Triển Phi Yên không đứng vững, nhảy lại sau bảy bước.



Vi Quân Hiệp công lực còn kém nàng phải lùi lại xa hơn nữa. Chàng vừa đứng vững, bên tai văng vẳng nghe tiếng khàn khàn của Phạm Thư Trai :



- Ngươi phải tìm cách thoát khỏi tay Triển Phi Yên rồi quay lại đây, ta sẽ nói cho ngươi hay.



Vi Quân Hiệp sửng sốt ngửng đầu lên trông thì thấy vạt áo Phạm Thư Trai đang phất phơ, lão đã lui xa đến năm, bảy trượng.



Chàng ngơ ngẩn một hồi, không hiểu thanh âm chàng vừa thoáng nghe đúng là tiếng lão hay chỉ mơ hồ?
Chàng mới nghĩ tới đây rồi không nghĩ thêm được gì nữa. Trong đầu óc chàng nổi lên không biết bao nhiêu là nghi vấn, mà chàng không tài nào hiểu được.



Phạm Thư Trai cầm chiếc vòng lên sờ một lượt rồi nói :



- Ngươi lại đây coi chiếc vòng này có chạm rất nhiều chữ nhỏ. Ngươi có nhìn thấy không?



Vi Quân Hiệp cúi gần vào quả nhiên thấy trên thân vòng có khắc rất nhiều chữ nhỏ li ti như đầu ruồi, nhưng rất rõ, có thể đọc được.



Phạm Thư Trai giơ ngón tay lên bật thì cái vòng phát ra những tiếng leng keng rất êm tai. Lão nói :



- Ngươi để ý mà xem những chữ nhỏ này. Các chiêu thức cùng khẩu quyết về việc sử dụng Ô Vân khuyên đều khắc vào đó. Đây là... của ngươi...



Nói tới đây, Phạm Thư Trai đột nhiên ngừng lại.



Vi Quân Hiệp sửng sốt hỏi :



- Đây là cái gì của vãn bối?



Phạm Thư Trai ấp úng nói :



- Ta biểu... đây là... một vật của ngươi. Ngươi phải giữ nói cho cẩn thận.



Vi Quân Hiệp đón lấy chiếc vòng buộc vào sau lưng.



Phạm Thư Trai lùi lại một bước. Lão nhìn Vi Quân Hiệp bằng con mắt rung chuyển thương cảm.



Vi Quân Hiệp tuy chẳng hiểu sao, nhưng chàng cũng biết trong vụ này có rất nhiều điều uẩn khúc. Chàng đứng ngẩn người ra một lúc rồi chắp tay nói :



- Nếu Phạm tiền bối không còn điều chi dạy bảo thêm nữa, thì vãn bối xin cáo tự.



Phạm Thư Trai vội nói :



- Để ta đưa ngươi ra.



Vi Quân Hiệp thấy mình thoát khỏi tay Triển Phi Yên quấy nhiễu, chàng vui mừng nói :



- Phạm tiền bối, bất tất phải đưa tại hạ nữa, chỉ xin tiền bối giữ Triển cô nương lại cho, đừng để nàng đuổi kịp vãn bối, thế là hay lắm.



Phạm Thư Trai cười nói :



- Ngươi cứ yên tâm. Ta đã biểu giữ ả ở lại trong trang năm, ba ngày nữa rồi mà. Ai bảo ả đưa ngươi đến đây, lại còn ăn nói vô lễ.



Vi Quân Hiệp ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :



- Triển cô nương hãy còn nhỏ dại, Phạm tiền bối chẳng nên làm khó dễ cho nàng.



Phạm Thư Trai thở dài nói :



- Hiền điệt! Chẳng giấu gì hiền điệt, thực tình ta không dám làm khó dễ ả.



Vi Quân Hiệp nghĩ bụng :



- Té ra Triển Phi Yên không phải hạng tầm thường. Mình phải cẩn thận mới được.



Vi Quân Hiệp biết phụ thân mình ở Phạm gia trang mới ra đi, liền muốn đuổi theo để gặp người. Không ngờ chàng phải ở lại trong trang khá lâu.



Chàng thấy hai con ngựa bạch đang cúi đầu xuống ăn cỏ gần đó. Nó vừa thấy chàng ngẩng đầu lên hí một tiếng dài, tỏ ra đã quen thuộc.



Vi Quân Hiệp tự hỏi :



- Phụ thân mình ra đi đã lâu, ở đây có hai con ngựa chạy rất nhanh. Sao mình không mượn một con, may ra có thể đuổi theo kịp.



Nhưng chàng lại nghĩ rằng những con bạch mã này liên quan đến Triển Phi Yên, mình lấy ngựa đi, sau này khó lòng thoát khỏi tay nàng.



Vi Quân Hiệp trong lòng phân vân chưa dám quyết đoán, chàng do dự một hồi rồi lẩm bẩm :



- Phạm Thư Trai còn cưỡng lưu Triển Phi Yên ở đây. Sau năm, ba ngày thì mình gặp phụ thân rồi. Khi đó sẽ thả ngựa về trả nàng chẳng có chi đáng ngại.



Chàng quyết định chủ ý rồi tung mình lên ngựa chạy luôn.



Chàng tính rằng nếu mình không bị Triển Phi Yên rắc rối, mà được con ngựa bạch này thì ngày sau rất được việc cho mình trong công cuộc bôn tẩu giang hồ.



Chẳng mấy chốc, Chàng đã ra tới đường quát lên, chàng vừa đi vừa tính chuyện hỏi thăm tin tức phụ thân mình. Chàng nghĩ :



- Phụ thân mình là Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu, một tay đại hào kiệt trong võ lâm, hành tùng người lại chẳng có gì là bí mật, nếu hỏi ra được hôm qua người đã tới đâu thì cước trình con ngựa bạch này chỉ trong vòng nửa ngày là đuổi kịp.



Chàng tính như vậy, rồi cảm thấy trong lòng khoan khoái, ra roi cho ngựa phi nhanh.



Đến chỗ nào có thể dò la tin tức được, chàng mới dừng lại, chàng cưỡi tuấn mã, mỗi lúc một gần nhà thêm.