Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 20 : Phạm Thư trai kể chuyện năm xưa
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Vi Quân Hiệp tan gan, nát ruột, ấp úng hỏi :
- Vi Cự Phu... không phải là... phụ thân vãn bối ư?
Phạm Thư Trai gật đầu. Trong đầu óc Vi Quân Hiệp chợt thấy lóe sáng một điểm, chàng hỏi :
- Vãn bối hiểu rồi! Phải chăng phụ thân vãn bối họ Cần?
Phạm Thư Trai nói :
- Phải rồi! Y là Cần Nhật Túy.
Vi Quân Hiệp nhẩm đi, nhẩm lại mấy lượt ba chữ “Cần Nhật Túy”. Đột nhiên chàng xẵng giọng :
- Không phải! Tiền bối nói hồ đồ, toàn lời bịa đặt!
Phạm Thư Trai vẻ mặt xám ngắt, nói bằng một giọng rất đau khổ :
- Nếu ngươi không tin thì hỏi mẫu thân ngươi coi!
Vi Quân Hiệp vừa quay lại, vừa hỏi :
- Má má! Có đúng thế...
Chàng chưa dứt lời thì dừng lại, vì chàng quay đầu nhìn lại chẳng thấy mẫu thân đâu nữa và không biết bà bỏ đi từ lúc nào.
Vi Quân Hiệp ngẩn người ra một lúc. Rồi chàng vừa chạy, vừa gọi vào trong nhà, loanh quanh một lúc mà chẳng thấy mẫu thân đâu. Chàng gọi thét lên cũng không thấy tiếng người đáp lại.
Vi Quân Hiệp lại chạy ra, thì vẫn thấy Phạm Thư Trai đứng thộn mặt ra đó.
Chàng xồng xộc xông đến trước mặt Phạm Thư Trai, không biết dũng khí ở đâu kéo đến thúc đẩy, chàng nắm lấy vạt áo trước ngực lão.
Võ công Phạm Thư Trai cao thâm hơn Vi Quân Hiệp không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng lúc này lão không né tránh, để mặc Vi Quân Hiệp nắm chặt áo mình.
Vi Quân Hiệp xẵng giọng nói :
- Tiền bối nói nhăng! Tại sao tiền bối lại đến đây sinh sự, xin cho vãn bối hay?
Chàng vừa la, vừa thở hồng hộc. Mồ hôi trán nhỏ giọt, mắt chàng đỏ trông gớm khiếp.
Phạm Thư Trai lặng lẽ nhìn Vi Quân Hiệp hồi lâu, rồi chậm rãi đáp :
- Ngươi lầm rồi! Những điều ta nói đều là thực cả, chứ không phải đặt điều nói nhăng đâu.
Vi Quân Hiệp hỏi dồn bằng một giọng quái dị :
- Tiền bối nói càn! Có bằng chứng gì không? Cần Nhật Túy! Ha ha! Có ai nói đến tên đó bao giờ đâu? Tại sao tiền bối lại bảo y là phụ thân vãn bối? Tại sao tự nhiên tiền bối lại bảo vãn bối không phải là con của Vi Cự Phu.
Vi Quân Hiệp càng nói, càng xúc động, luồng kình lực ở tay chàng mỗi lúc một gia tăng. Đột nhiên, nghe đánh soạt một tiếng. Vạt áo Phạm Thư Trai bị xé rách một mảnh lớn.
Phạm Thư Trai ngẩng mặt lên ra chiều giận dữ, nhưng lão vẫn thủng thẳng đáp :
- Dĩ nhiên là tên Cần Nhật Túy hiện giờ, không ai nhắc nhở đến nữa. Nhưng... hai mươi năm trước đây, tên tuổi y còn cao xa hơn Vi Cự Phu và Phạm Thư Trai này nhiều.
Vi Quân Hiệp giận dữ xé mảnh mảnh áo cầm trong tay ra thành nhiều mảnh. Chàng hỏi :
- Vụ này ai biết thế nào được.
Phạm Thư Trai không để ý gì đến thái độ của Vi Quân Hiệp, lão bâng khuâng lẩm bẩm một mình :
- Y... y...
Rồi lão cúi đầu xuống, quay lại nhìn Vi Quân Hiệp chầm chặp bằng ánh mắt khác thường.
Vi Quân Hiệp run lên, vội lùi lại một bước.
Phạm Thư Trai lại nói tiếp :
- Ngày ấy, y cũng là một trang thiếu niên anh tuấn như người. Có điều y còn vui tươi, hấp dẫn hơn ngươi, chứ không rụt rè, e lệ như ngươi. Y tới chỗ nào là lập tức chỗ đó trở nên vui vẻ, đậm đà... Y là Cần Nhật Túy và là cha ngươi đó!
Vi Quân Hiệp trong lòng cực kỳ rối loạn. Chàng cố tưởng tượng ra hình dung cha ruột mình, một trang thiếu niên anh tuấn, một tay hiệp sĩ vui tươi. Nhưng rút lại, chàng vẫn không tin được, vì từ ngày chàng hiểu biết việc đời đến giờ, hai chữ phụ thân ở trong tai, mắt chàng là cả một cái gì hiện thân cho sự nghiêm trang khắc khổ. Những ấn tượng này dĩ nhiên là hình ảnh Vi Cự Phu chứ không phải là Cần Nhật Túy nào hết.
Vi Quân Hiệp giương mắt lên hỏi :
- Tiền bối bảo người đó... bây giờ ở đâu?
Chàng vừa hỏi câu này ra khỏi miệng, thì chợt nghĩ ngay đến mình nói như vậy tức là đã nhìn nhận lời Phạm Thư Trai nói đúng sự thật. Rồi chàng tự hỏi :
- Nếu mình quả là con Cần Nhật Túy thì tại sao lại họ Vi? Mẫu thân mình đã không thanh minh về việc này, mà Vi Cự Phu cũng không cho mình hay là nghĩa làm sao?
Rồi chàng tự trả lời :
- Không, không thể được! Phạm Thư Trai đã nói dối.
Chàng liền cười lạt hỏi :
- Phạm đại hiệp! Những chuyện cũ vừa rồi có đúng sự thật chăng?
Phạm Thư Trai nhăn nhó cười, toan mở miệng trả lời thì lão bỗng trông thấy trong góc nhà thấp thoáng có bóng người đàn bà, vội cất tiếng gọi :
- Uyển Ngọc!
Vi Quân Hiệp cũng la lên :
- Má má!
Người đàn bà này không xuất hiện. Vi Quân Hiệp nhảy xổ lại rượt theo. Chàng vừa quanh hết góc nhà thì thấy phía trước có một một người đàn bà giơ tay lên vẫy mình. Nhưng người này lại không phải là mẫu thân chàng mà chính là Triển Phi Ngọc.
Vi Quân Hiệp run run nói :
- Té ra là cô nương!
Triển Phi Ngọc xua tay ra hiệu cho chàng đừng lên tiếng.
Vi Quân Hiệp chạy lại gần khẽ hỏi :
- Vừa rồi Phạm Thư Trai lên tiếng gọi Uyển Ngọc, có phải là cô nương chăng? Sao cô nương không xuất hiện nói rõ cho lão biết là mình? Cô nương giả vờ thế này là có ý gì?
Triển Phi Ngọc tung người đi làn khói tỏa, khẽ nói :
- Chạy lẹ đi! Đi theo tại hạ cho mau.
Vi Quân Hiệp hỏi :
- Đi đâu bây giờ?
Triển Phi Ngọc không trả lời, thò tay ra nắm lấy tay Vi Quân Hiệp kéo đi luôn.
Vi Quân Hiệp không tự chủ được, bị nàng kéo tuột đi, nhảy qua bờ tường. Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã chạy vào đến một khu rừng.
Triển Phi Ngọc bây giờ khẽ bảo chàng :
- Đừng lên tiếng! Để ý mà nghe!
Vi Quân Hiệp lắng tai nghe nhưng trong rừng tĩnh mịch, bốn bề yên lặng như tờ, tuyệt không thấy động tĩnh chi hết, liền chau mày hỏi lại :
- Tại hạ chẳng nghe thấy chi hết.
Triển Phi Ngọc lộ vẻ ngạc nhiên nói :
- Lạ quá! Tại hạ vừa nghe tiếng vợ chồng Vi đại hiệp tranh luận với nhau, mà sao chớp mắt đã rời khỏi nơi đây đi đâu rồi?
Vi Quân Hiệp tiến sâu vào rừng để tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì.
Chàng vội quay lại hỏi Triển Phi Ngọc :
- Hai người tranh luận điều chi?
Triển Phi Ngọc nói :
- Đường nữ hiệp hỏi Vi đại hiệp: “Tại sao chàng lại giết y?” thì Vi đại hiệp đáp: “Không giết y không được”. Hai người nhắc đi, nhắc lại những câu này mãi. Sau thanh âm Đường nữ hiệp mỗi lúc một thét lên lanh lảnh. Còn Vi đại hiệp thì giọng nói thê thảm vô cùng, tựa hồ trong lòng ông ta nhiều nỗi bứt rứt, đau đớn lắm.
Vi Quân Hiệp đột nhiên lộ vẻ khẩn trương hỏi :
- Dường như vừa có tiếng người gọi Cần Nhật Túy, cô nương có nghe thấy không?
Bên tai chàng vẫn văng vẳng ba tiếng “Cần Nhật Túy”. Chàng tự hỏi :
- Hay là lời Phạm Thư Trai nói quả đúng sự thật?