Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 21 : Mối chung tình chị chẳng nhường em

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Vi Quân Hiệp không thể không tin lời Phạm Thư Trai là đúng sự thật.



Thế rồi Triển Phi Ngọc thuật lại cho chàng nghe những lời tranh luận giữa hai vợ chồng Vi Cự Phu. Cả hai đề cập đến một người tên là Cần Nhật Túy.



Chàng ngẩn người ra ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nói :



- Chuyện Cần Nhật Túy vậy là có thật, nhưng y không liên quan gì đến tại hạ.



Triển Phi Ngọc sửng sốt hỏi :



- Công tử bảo sao?



Vi Quân Hiệp đáp một cách rõ ràng hơn :



- Tại hạ không phải là con Cần Nhật Túy.



Triển Phi Ngọc lại ngẩn người ra nhưng rồi vẻ mặt mặt nàng ra chiều khác lạ, nàng hỏi :



- Ai bảo công tử là con y?



Vi Quân Hiệp đáp :



- Phạm Thư Trai bảo thế...



Chàng chưa dứt lời, lại lắc đầu nói tiếp :



- Thôi không nói chuyện này nữa. Chắc Phạm Thư Trai nói sai rồi.



Triển Phi Ngọc đăm đăm nhìn Vi Quân Hiệp mà không nói gì.



Vi Quân Hiệp hỏi nàng :



- Triển cô nương! Cô nương nghĩ gì vậy?



Triển Phi Ngọc thủng thẳng đáp :



- Tại hạ nghĩ lại lời mẫu thân đã xưng hô với công tử.



Vi Quân Hiệp run bắn lên. Chàng bâng khuâng hỏi :



- Tại hạ... đúng là con Cần Nhật Túy ư?



Triển Phi Ngọc đáp :



- Công tử quay về hỏi lại song thân xem.



Vi Quân Hiệp lòng dạ rối bời, nói :



- Chắc bây giờ phụ thân và mẫu thân không ở nhà. Vả lại dù tại hạ có gặp người, e rằng người không chịu nói thật.



Triển Phi Ngọc dường như đã đoán trước ý nghĩ của Vi Quân Hiệp. Nàng đáp ngay :



- Vụ này chẳng khó gì. Tại hạ chắc là mẫu thân tại hạ biết rõ việc này.



Vi Quân Hiệp bất giác động tâm. Chàng thấy Triển Phi Ngọc nói có lý. Triển phu nhân chắc chắn biết rõ Cần Nhật Túy, mà Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương có lẽ cũng là người quen Cần Nhật Túy.



Mới đây, Vi Quân Hiệp chưa nghe thấy ai nói đến Cần Nhật Túy, nhưng hiện nay ba chữ “Cần Nhật Túy” lại ám ảnh tâm hồn chàng như đinh đóng vào óc. Chàng nhất định phải điều tra cho ra để xem mình có mối liên quan gì với y không?



Chàng mỉm cười rồi hỏi :



- Triển cô nương! Cô nương còn có chủ ý gì nữa phải không?



Triển Phi Ngọc quay lại đáp :



- Nếu công tử muốn biết chuyện này thì hãy thân hành đến hỏi lại mẫu thân tiểu muội sẽ rõ.



Lúc này tuy Vi Quân Hiệp ruột rối như mớ bòng bong, nhưng chàng cũng nghe rõ giọng nói của Triển Phi Ngọc ra chiều bẽn lẽn. Chàng ngẩn người ra thở dài, không biết quyết định thế nào bây giờ.



Giữa lúc ấy, đột nhiên từ đằng xa có tiếng nhạc ngựa vọng lại. Tiếng nhạc ngựa mỗi lúc một rõ hơn, lúc nhanh, lúc chậm văng vẳng truyền vào tai.



Triển Phi Ngọc chau mày nói :



- Cần công tử! Bữa nay trong nhà công tử có nhiều chuyện rắc rối, không những chỉ một vụ này mà thôi đâu.



Vi Quân Hiệp nhăn nhó cười hỏi :
Triển Phi Ngọc nói :



- Ngươi biết sao? Ta không hiểu.



Triển Phi Yên cười lạt, nói móc :



- Có gì mà chị không hiểu, việc gì chị cũng hiểu rõ hơn hết.



Triển Phi Ngọc hỏi :



- Tam muội! Ngươi nói thế là nghĩa làm sao?



Triển Phi Yên không trả lời, chỉ xoay mình chạy xa ra chừng một trượng rồi đứng lại.



Cả ba người cùng thấy vai nàng rung lên, dường như bị xúc động mạnh.



Khổng Không Chấn lớn tiếng gọi :



- Tam muội! Tam muội đi đâu đó?



Triển Phi Yên thét lên :



- Thư phu bất tất nghĩ đến tôi!



Tiếng nói nàng nức lên như khóc.



Triển Phi Ngọc nói :



- Ngươi đừng chạy đi đâu cả.



Triển Phi Yên bản tính ngang bướng cứ chạy đi. Nàng vừa chạy, vừa réo lên :



- Tôi cứ muốn chạy loạn lên chơi.



Nàng chạy như bay, chớp mắt không thấy đâu nữa.



Vi Quân Hiệp thấy Triển Phi Yên bỏ đi rồi, chàng thở phào một cái nhẹ nhõm.



Khổng Không Chấn trong lòng nóng nảy nói :



- Nhị muội! Ta nhờ nhị muội đi tìm tam muội giùm cho. Đại thư cô biết ta cùng đi với y, bây giờ y chạy mất rồi thì một mình ta đâu dám về gặp đại thư cô?



Triển Phi Ngọc nói :



- Y chẳng đi xa đâu mà ngại. Thư phu chứ đem chuyện Cần Nhật Túy kể lại cho tiểu muội nghe. Tại sao thư phu lại gây với y?



Khổng Không Chấn loanh quanh một lúc rồi ngồi xuống nói :



- Ta mắng gã, thì việc gì đến cô? Ta với gã vốn không có thù oán gì mà lại quen biết nhau nữa. Nhưng có một lần, ba người chúng ta đang vậy Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu và xem chừng sắp giết được hai lão đến nơi...



Nguyên bọn Tần Lĩnh tam tà kết nghĩa cùng nhau đã lâu ngày và nổi tiếng ác ôn. Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu bị bọn này vây hãm. Ba gã nổi lên những tiếng cười quái dị không ngớt. Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu hai người đứng tựa lưng vào nhau. Hai thanh trường kiếm vung lên vừa thủ, vừa công. Tuy kém thế nhưng Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu cũng không đến nỗi thua ngay.



Khổng Không Chấn trong tay cầm chiếc thoi đâm. Thứ thoi này được sử dụng tuyệt diệu như con rắn độc, không ngớt co về rồi lại phóng ra. Còn hai gã kia làm cho rối loạn tâm thần hai người. Trên vai Vi Cự Phu bị trúng ba thoi, máu chảy đầm đìa.



Khổng Không Chấn lạng người đi hai bước rồi đột nhiên tung mình lên cao. Ba chiếc thoi cầm trong tay từ trên đâm xuống mau lẹ vô cùng. Hắn la lên :



- Hai thằng giặc này còn chưa quỳ xuống xin tha mạng.



Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu đang bận đối phó với hai gã kia nên không thể đề phòng được. Khổng Không Chấn ra chiêu từ trên đánh xuống.



Ánh mặt trời chiếu vào ba ngọn thoi sáng đến lóa mắt. Vi Cự Phu thấy thế thì chẳng còn hồn vía nào nữa. Giữa lúc ấy, bỗng nghe tiếng quát ở ngay bên tai, rồi một thanh trường kiếm tung xéo lên, gạt đánh choang một tiếng, trúng vào ba mũi thoi.



Khổng Không Chấn cả kinh, run tay không tự chủ được, người lạng về phía sau, hạ xuống cách xa chừng một trượng.



Gã vừa đáp chân xuống đất thì một bóng người đột nhiên xẹt tới. Bóng người còn đang ở trên không đã vung cây trường kiếm ra để chống xuống đất. Người này là một trang thiếu niên anh tuấn.



Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu nhận ra chính là người mà mấy hôm trước đã gặp ở bên sông, tên gọi Cần Nhật Túy.



Bỗng nghe Khổng Không Chấn lớn tiếng gọi :



- Cần bằng hữu! Anh bạn đến vừa đúng lúc. Hai gã chuyên sinh sự với bọn ta. Bây giờ chúng ta chia nhau hai người chọi một, hạ xong chúng rồi sẽ nói chuyện.



Cần Nhật Túy cầm kiếm để ngang trước ngực thủ thế, trên môi gã thoáng lộ nụ cười, chứ không trả lời.