Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 22 : Cái chết bi thảm của Cần Nhật Túy
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Khổng Không Chấn sửng sốt hỏi Cần Nhật Túy :
- Sao? Ngươi không đánh chúng ư?
Cần Nhật Túy trầm giọng đáp :
- Hai vị này cũng là bạn tốt của tiểu đệ.
Khổng Không Chấn la lên :
- Gã họ Cần kia! Ngươi là bạn với hai người này ư? Thế sao ngươi còn kêu ta bằng anh em?
Cần Nhật Túy đáp :
- Phải rồi! Đệ là bạn với Khổng huynh. Nhưng nếu Khổng huynh xích mích với Vi đại hiệp cùng Phạm đại hiệp thì tình bạn giữa đôi ta sẽ không còn nữa.
Khổng Không Chấn cười ha hả nhưng mặt mày nhăn nhó ra vẻ tức giận lắm, ba ngọn thoi trong tay gã vụt đưa lên nhằm đâm ngay tới Cần Nhật Túy.
Cần Nhật Túy né người đi, giơ chiếc vòng kim cương lên để gạt ba ngọn thoi đánh choang một tiếng cực lớn.
Khổng Không Chấn chấn động cả thân hình, lùi lại ba bước.
Cần Nhật Túy tiến lên đánh ra ba chiêu.
Khổng Không Chấn nhìn thấy ánh vòng loang loáng hoa cả mắt, lại phải lùi thêm tám bước mới đứng vững lại. Hắn toan phóng thoi ra đánh thêm thì Cần Nhật Túy cười lạt nói :
- Khổng lão đại! Ngươi sờ tay lên đầu coi.
Khổng Không Chấn sờ tay lên đầy thấy tay dính máu tươi mà đầu rát quá thì trong lòng rất kinh hãi, đứng thộn mặt ra không nói nên lời. Hắn hoang mang không biết bữa nay mình có thoát chết được với bọn này hay không? Hắn ngửng đầu trông ra thì thấy Cần Nhật Túy đang nhìn mình tủm tỉm cười. Cả Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu cũng đang cười rộ.
Nhị tà trong Tần Lĩnh tam tà vội nói :
- Đại ca đừng sợ, mới chỉ mất một miếng da đầu mà thôi, không hề chi cả.
Khổng Không Chấn lại để tay lên sờ thì quả nhiên đỉnh đầu mình bị hớt mất một miếng da bằng bàn tay. Hắn tưởng Cần Nhật Túy nghĩ tình bằng hữu nên hãy còn nhẹ tay. Nếu gã hạ thấp chiếc Ô Vân khuyên xuống nửa tấc thì hớt mất cả thiên linh cái và còn sống làm sao được?
Khổng Không Chấn tuy chưa mất mạng, nhưng cũng không dám chần chờ đứng lại nữa...
* * * * *
Bây giờ Khổng Không Chấn thuật chuyện cũ lại, hắn cũng giơ tay khẽ vỗ vào đỉnh đầu.
Ngay lúc ấy Triển Phi Yên lại từ trong rừng chạy ra, nhưng nàng chỉ đứng đằng xa nhìn lại ba người. Mặt nàng hằm hằm tức giận.
Vi Quân Hiệp cùng Triển Phi Ngọc và Triển Phi Yên đều trông đỉnh đầu Khổng Không Chấn sói một mảng lớn, chỉ còn da thịt đỏ hỏn, không mọc tóc.
Khổng Không Chấn vẫn nhìn Vi Quân Hiệp trừng trừng chưa nguôi cơn giận. Bỗng Triển Phi Yên bước lại gần ba người cất tiếng hỏi :
- Thế rồi sao nữa?
Khổng Không Chấn đáp :
- Sau đó, thằng lỏi cùng Phạm Thư Trai và Vi Cự Phu cả ba tên như hình với bóng không rời nhau nữa. Mẹ kiếp! Chúng thân mật nhau quá! Ta gặp bọn chúng mấy lần mà không dám động thủ. Cuối cùng, ta nghe hắn cùng Vi Cự Phu tranh nhau một người đàn bà họ Đường rồi ghen đánh nhau. Từ đó, ta không nghe được tin tức gì của bọn chúng nữa.
Triển Phi Ngọc đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp, rồi hỏi Khổng Không Chấn :
- Người đàn bà đó họ Đường ư?
Khổng Không Chấn gật đầu đáp :
- Đúng thế! Vụ này ta cũng không biết rõ lắm, nhưng mẫu thân cô thì biết rõ hơn.
Triển Phi Yên tức mình hỏi :
- Thư phu! Vụ này sao liên quan đến mẫu thân tiểu muội?
Khổng Không Chấn đáp :
Viên Kiến Long ngẩn người ra gọi :
- Đại ca! Đại ca!
Vi Cự Phu vẫn không nghe tiếng, cứ đi thẳng v ào nhà, ngồi xuống. Ông buông tay ra, thanh Kim Long kiếm, nhờ nó mà ông thành danh, liền rơi xuống đất nghe đánh keng một tiếng. Ông cũng không lượm kiếm lên, chỉ ngồi thừ ra như hồn đang ở tận đâu đâu.
Viên Kiến Long thấy tình hình này thì trong lòng kinh hãi vô cùng! Lão cho là ông bị cường địch đuổi đến nơi, vội quay đầu nhìn ra cổng, nhưng chẳng thấy một ai.
Viên Kiến Long chạy lại hỏi :
- Đại ca! Đại ca bị thương rồi phải không?
Vi Cự Phu vẫn ngồi ngây người ra không nhúc nhích. Hồi lâu, ông khẽ lắc đầu.
Viên Kiến Long trong lòng xao xuyến vội hỏi :
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Vi Cự Phu hốt hoảng nói :
- Ngươi ra ngoài đó xem y còn đấy không, hay đã chết rồi?
Thấy Vi Cự Phu không trả lời mà lại nói ra một câu đầu Ngô mình Sở, Viên Kiến Long chẳng hiểu ra sao, ngơ ngác hỏi lại :
- Sao? Ở chỗ nào? Y là ai?
Vi Cự Phu giương cặp mắt thất thần đáp :
- Ngươi đi về phía đông chừng ba, bốn dặm. Dưới gốc cây liễu lớn...
Viên Kiến Long đáp :
- Được rồi! Tiểu đệ đi đây!
Khi đó, Viên Kiến Long hãy còn ít tuổi, chưa từng lịch duyệt. Y không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mà nói rồi là trở gót chạy đi luôn, chẳng hỏi rõ kẻ bên gốc liễu là ai?
Viên Kiến Long chạy chừng được ba, bốn dặm thì quả thấy một cây liễu lớn, cành lá xác xơ. Dưới gốc liễu chẳng thấy một ai. Chỉ còn một vũng máu lớn đông ở đấy. Bên vũng máu lớn lại có những huyết tích nhỏ loang lổ khắp nơi. Lão lại đi thêm mấy bước, rồi cứ dò vết máu mà đi theo.
Viên Kiến Long đi chừng nửa dặm, thấy một thư sinh, mình đầm đìa những máu, nằm lăn giữa đống cỏ rậm. Y vội chạy tới nơi thì thấy người này nằm yên không nhúc nhích. Y lắc đầu luôn mấy cái, trong bụng chắc rằng người đó đã chết rồi. Y toan trở gót bỏ đi thì bỗng nghe người đó lên tiếng phều phào gọi :
- Ông bạn ơi! Hãy đứng lại...
Viên Kiến Long quyến luyến thấy người đó từ từ ngửng đầu lên, y kinh hãi lùi lại mấy bước.
Nguyên người này bị hớt mất nửa mặt, thương thế rất là trầm trọng. Phần thì máu chảy đầm đìa, phần thì huyết tích loang lổ, trông rất ghê sợ. Viên Kiến Long nhìn không rõ mặt lắm.
Viên Kiến Long trấn tĩnh lại hỏi :
- Ngươi... Ngươi là ai?
Người đó thở phều phào, chưa trả lời ngay được. Viên Kiến Long nhìn kỹ lại, tuy tướng mạo không còn rõ lắm, nhưng chưa mất vẻ anh tuấn, hiên ngang. Người đó hỏi :
- Ông bạn... có biết Đường Uyển Ngọc nữ hiệp không?
Viên Kiến Long đáp :
- Ta có biết y. Nhưng chưa được thấy mặt bao giờ.
Người kia nói :
- Trong bọc tại hạ có một vật rất quý báu... tại hạ nhờ ông bạn tìm Đường nữ hiệp đưa cho nàng và bảo cho nàng hay tại hạ chết rồi... Chết về tay Vi Cự Phu... Tại hạ... là Cần Nhật Túy, không ngờ lại chết về tay Vi Cự Phu...
Viên Kiến Long nghe người này nói đến tên Vi Cự Phu đã hồn vía lên mây, trái tim đập thình thịch. Lão không hỏi đến vật quý đó là cái gì, lắc đầu quầy quậy nói :
- Ngươi đừng nói nữa! Vi Cự Phu là sư huynh ta. Nếu ngươi chết dưới lưỡi kiếm của y thì nhất định cái chết này là đáng lắm. Ngươi còn nói gì nữa?