Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 24 : Vĩnh Bất Hoàn Thủ quản Tam Dương lại xuất hiện

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Vi Quân Hiệp chưa hiểu ý câu nói của Triển Phi Ngọc, chàng thấy nàng không nói nữa, liền hỏi dồn :



- Cô nương bảo sao? Cô nương bảo sao?



Triển Phi Ngọc càng đỏ mặt hơn, bẽn lẽn đáp :



- Tại hạ không biết.



Vi Quân Hiệp chưng hửng, quay lại hỏi Viên Kiến Long :



- Sư thúc! Sau chuyện thành hôn rồi sao nữa?



Viên Kiến Long đáp :



- Về sau chẳng có chuyện đáng nói nữa. Hai người thành hôn rồi đi ngao du sơn thủy. Đến khi gặp lại ta thì ngươi bập bẹ học nói rồi.



Vi Quân Hiệp trố mắt nói :



- Ồ! Té ra là thế!



Vẻ mặt Vi Quân Hiệp rất đỗi bâng khuâng vì Viên Kiến Long tuy biết Cần Nhật Túy, nhưng điều lão biết lại không được tường tận, chỉ được nhìn thấy Cần Nhật Túy lúc sắp chết và xác nhận hung thủ là Vi Cự Phu. Về mẫu thân chàng, lão cũng chỉ biết là có một mối thâm tình với Cần Nhật Túy mà thôi.



Suy nghĩ một lúc, chàng ta kết luận :



- Vụ này có nhiều điều rắc rối và chỉ mẫu thân ta cùng Vi Cự Phu là biết rõ hết mà thôi. Nhưng hiện giờ không biết hai người ở đâu để đi tìm kiếm. Chàng còn lo lắng khi kiếm hai người, vị tất họ đã chịu nói rõ.



Vi Quân Hiệp còn đang ngơ ngẩn, bỗng nghe Triển Phi Ngọc nói :



- Cần công tử! Vụ này tại hạ xem ra, giật mình có khi biết rõ. Sao công tử không đi theo tại hạ để hỏi người xem.



Nàng vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Triển Phi Yên đứng gần đó, chứ không ngó ngay Vi Quân Hiệp.



Lúc Viên Kiến Long bắt đầu kể lại mối liên quan giữa hắn và Cần Nhật Túy, Triển Phi Yên muốn Vi Quân Hiệp đi theo nàng, nhưng chàng lại không chịu. Nàng cùng cô chị gây lộn mấy câu. Nàng tức mình bỏ đi, nhưng chẳng bao lâu lại quay trở lại.



Những lời Viên Kiến Long thuật chuyện, nàng đã nghe rõ đến quá nửa. Từ lúc nàng quay lại vẫn đứng yên một chỗ, nhưng đối với Vi Quân Hiệp dường như chẳng quan tâm gì.



Lúc này, Triển Phi Ngọc quay lại nhìn nàng. Rồi hững hờ hỏi :



- Còn ngươi, ngươi có về gặp mẫu thân không?



Triển Phi Yên hừ một tiếng rồi hỏi móc :



- Chị có muốn tôi cùng về, hay là không muốn tôi cùng về?



Triển Phi Ngọc chau mày đáp :



- Tam muội! Sao ngươi ăn nói nhùng nhằng thế? Phải chăng ngươi còn muốn lôi thôi với chúng ta?



Triển Phi Yên xị mặt ra đáp :



- Chả dám! Khi nào tiểu muội dám tranh hơi với thư thư. Có điều tiểu muội nghĩ rằng, thư thư cùng gã về gặp mẫu thân, dĩ nhiên là không muốn có tiểu muội đi chung.



Triển Phi Ngọc biến sắc hỏi :



- Tam muội! Ngươi nói thế là nghĩa làm sao?




Quản Tam Dương chỉ lảng tránh trên không, quả nhiên không trả đòn lại đối phương.



Vi Quân Hiệp nghĩ thầm :



- Họ cứ đánh nhau thế này thì biết bao giờ cho xong?



Bỗng nghe Quản Tam Dương cười nói :



- Chỗ này chật hẹp quá chừng, chúng ta xuống dưới kia đi!



Hắn nói là thi hành ngay. Người hắn đột nhiên từ phiến đá cao tới bốn, năm chục trượng nhảy xuống. Nhảy kiểu này, ai trông thấy cũng phải hết hồn. Người hắn lao thẳng xuống, còn cách mặt đất chừng một trượng, mọi người đang lo sợ thay cho hắn, thì thấy hắn phất tay áo quạt xuống mặt đất một cái, lập tức gió nổi lên ầm ầm, rồi nghe đánh sầm một tiếng, cát, đá bắn tung lên. Trên mặt đất hiện ra một hố lớn.



Quản Tam Dương hạ mình xuống lúc nào, chẳng ai trông thấy. Chỉ nghe tiếng hắn cười ha hả từ trong đống cát bụi, đá bay, thủng thẳng đi ra.



Chị em họ Triển và gã mặt nhọn lập tức lùi lại phía sau. Bọn này thân pháp đã mau lẹ, nhưng Quản Tam Dương vừa lạng người đi một cái đã nắm được gã đại hán mặt nhọn.



Vi Quân Hiệp lấy làm kỳ hỏi :



- Ổ Quản đảo chúa. Đảo chúa đã tự xưng là Vĩnh Bất Hoàn Thủ, sao còn nắm lấy ông bạn này?



Quản Tam Dương quay lại nhìn Vi Quân Hiệp một cái, rồi đáp :



- Té ra là ngươi! Đúng thế! Ta đây ngoại hiệu là Vĩnh Bất Hoàn Thủ. Thằng cha này nếu ra tay đánh tay, thì vĩnh viễn ta kho bao giờ ta đánh lại. Nhưng vừa thấy ta, hắn đã bỏ chạy, vậy tạ phải ra tay bắt hắn. Ngươi đã hiểu chưa?



Vi Quân Hiệp đã biết Quản Tam Dương cũng giống như Triển Phi Yên ở chỗ ưa cãi chày, cãi cối. Dĩ nhiên chàng không tranh luận với hắn nữa.



Lúc này, Triển Phi Ngọc đã lẹ làng đến bên chàng, khẽ nói :



- Công tử lui ra mau! Để đại thư tại hạ đến đối phó với hắn.



Nàng chưa dứt lời thì một luồng kình phong ầm ập xô tới. Một người đàn bà đã đến trước mặt Quản Tam Dương.



Vi Quân Hiệp định thần nhìn lại, bất giác kinh ngạc đến muốn ngừng thở. Vì nàng thấy Triển Phi Yên, Triển Phi Ngọc hai người kiều diễm xinh đẹp lạ thường, chàng yên chí rằng người chị cả hai nàng chắc cũng phải tuyệt đẹp, nên Khổng Không Chấn vì quá yêu mà sinh sợ vợ đến cùng cực. Nhưng chàng vừa trông thấy mặt Triển đại thư, thì ra trái ngược hẳn điều chàng dự đoán. Cô này trán dô, mũi huếch, mặt như mặt ngựa, mày rậm, mắt nhỏ ti hí, xấu xa vô cùng, chẳng giống Triển Phi Ngọc và Triển Phi Ngọc một nét nào cả.



Trong hai tay Triển đại thư đều cầm một thứ binh khí kỳ lạ, nó giống như nửa quả bóng tròn, trên mặt đầy những kim nhỏ như lông trâu, đều dài hơn một tấc, sắc vàng. Chàng chưa hiểu là thứ võ khí gì mà trông quái lạ đến thế!



Triển đại thư dừng bước, thì Quản Tam Dương đã bật lên tiếng cười quái dị nói :



- Đón ta một chiêu!



Véo một tiếng! Hắn nhảy xổ vào trước ngực đối phương.



Triển đại thư đột nhiên ngã ngửa về phía sau, nằm thẳng cẳng dưới đất.



Thế cầm nã của Quản Tam Dương tuy lợi hại, nhưng trước tình hình này khó lòng nắm được đối phương.



Triển đại thư vụt vung chân lên, đá ra một cước.



Quản Tam Dương lùi lại phía sau, la lên bằng một giọng quái gở :



- Giỏi! Ta không đánh lại đâu!



Hắn nói câu này có vẻ gượng gạo. Nhưng đã là Vĩnh Bất Hoàn Thủ, dĩ nhiên hắn phải giữ lấy thanh danh, nên không thể nào ra tay đánh lại đối phương được.