Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 25 : Quả Tam Dương hất ngã Phi Yên
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Quản Tam Dương lùi lại phía sau.
Triển đại thư băng mình nhảy xổ lại, tiếp tục cuộc ác đấu.
Vi Quân Hiệp thấy thế, trong lòng xao xuyến, lên tiếng :
- Triển cô nương! Võ công đại thư cô nương còn cao hơn cả Quản Tam Dương...
- Không phải thế đâu! Chỉ vì đại thư tại hạ trong tay có chiếc Kim Vị sáo chuyên để phá công lực nội gia. Quản Tam Dương vì bị món binh khí đó mà chịu kém thế đấy thôi.
Vi Quân Hiệp nghe đến ba chữ “Kim Vị Sáo”, thì chợt nhớ ra có lần chàng đã nghe song thân đề cập đến món này. Nhưng hiện giờ, chàng không nghĩ ra được lai lịch chiếc Kim Vị sáo đó. Chàng nhìn kỹ thì chỉ thấy hai tay Triển đại tiểu thư lúc vung lên có ánh vàng lóe ra. Nàng cử động lẹ quá, chàng không thể trông rõ trên tay nàng cầm vật gì.
Hai bên động thủ mỗi lúc một thêm mau lẹ. Thân hình Quản Tam Dương lấp loáng, nhiều lúc chỉ còn cách tay Triển đại tiểu thư chừng sợi tóc. Nhưng những lúc cực kỳ nguy hiểm đó, thì hắn lại né tránh một cách vô cùng xảo diệu.
Vi Quân Hiệp theo dõi cuộc đấu một lúc, rồi quay lại ngập ngừng hỏi Triển Phi Ngọc :
- Triển cô nương! Xem chừng hai vị này đánh nhau cả ngày cũng khó phân thắng bại. Chẳng lẽ chúng ta...
Chàng chưa dứt lời, Triển Phi Yên đột nhiên la lên :
- Nhị thư! Chúng ta còn đứng thộn mặt ra làm gì đây?
Câu nói của Triển Phi Ngọc dường như thức tỉnh Triển Phi Ngọc. Nàng vội nói :
- Phải rồi! Chúng mình không địch nổi hắn, nhưng cũng có thể bức bách hắn sấn người gần vào bên đại thư, để đại thư hạ thủ dễ dàng hơn.
Rồi hai người chẳng ai bảo ai, đồng thời lướt về phía trước, xông vào vòng chiến.
Vi Quân Hiệp còn đang ngơ ngẩn, đã thấy ba chị em họ Triển vây quanh Quản Tam Dương. Cả bốn người cùng cử động mau lẹ đến nỗi chàng không nhìn ra bóng nào là Triển Phi Ngọc, bóng nào là Triển Phi Yên nữa. Trong lòng chàng vô cùng nóng nảy. Chàng toan một mình ra đi, nhưng lại sợ Triển Phi Ngọc không bằng lòng, rồi nàng không chịu dẫn mình đến ra mắt mẫu thân nàng nữa.
Vi Quân Hiệp còn đang ngần ngừ chưa quyết, bỗng nghe Quản Tam Dương la lên những tiếng quái gở.
- Triển môn nữ tướng thật là lợi hại!
Vi Quân Hiệp ngoảnh đầu ra thì thấy Quản Tam Dương tuy thân pháp linh diệu vô cùng, nhưng đã bị Triển Phi Yên, Triển Phi Ngọc hai cô bức bách lão dần dần lùi lại Triển đại tiểu thư và như vậy càng nguy hiểm cho hắn.
Vi Quân Hiệp đã biết bản lĩnh Quản Tam Dương rất cao cường. Tam Dương chân khí của hắn đã chạm vào vật gì, bất luận cứng rắn đến đâu cũng phải tan vỡ. Nếu hắn trả đòn thì nhất định ba chị em họ Triển không thể nào địch lại được.
Quản Tam Dương coi trọng cái ngoại hiệu Vĩnh Bất Hoàn Thủ của hắn vô cùng. Dù lâm vào tình trạng hiểm nghèo thế nào, mặc lòng hắn vẫn không phản kích.
Đối với cuộc tỷ đấu vô cùng khốc liệt của bốn người này, Vi Quân Hiệp không nhẫn nại được và chỉ mong cho chóng kết liễu. Nên chàng chú ý theo dõi, thấy Quản Tam Dương đã mấy lần nguy đến nơi, cơ hồ không thoát khỏi bàn tay Kim Vị sáo của Triển đại tiểu thư. Tuy nóng ruột, nhưng chàng biết bữa nay mình được xem một trường kịch chiến hi hữu trong võ lâm.
Rồi chàng liên tưởng đến võ công của mình, nếu đem so sánh với bốn người trước mặt này, thấy mình kém cỏi quá không vào đâu cả. Bất giác chàng nhủ thầm :
- Trong nhà mình phát sinh đại biến. Chắc chắn mình còn phải trôi nổi lênh đênh trong võ lâm nhiều, nhưng ít khi gặp được những trận chiến đấu ác liệt như bữa nay. Vậy mình chăm chú theo dõi cho mở rộng kiến thức, cũng không phải là chuyện vô ích.
- Cần công tử nhảy lên lưng ngựa cho mau!
Rồi nàng tự mình nhảy lên lưng một con.
Vi Quân Hiệp cũng vội vã nhảy vọt lên lưng ngựa.
Mấy con ngựa này vốn cùng một loại ngựa, mà Triển Phi Yên khi trước đã cùng chàng dùng đẻ đi đến Phạm gia trang. Thật là một thứ lương câu, nghìn con khó chọn được một. Thứ ngựa này Tần Lĩnh tam tà phải tốn nhiều tâm huyết mới chọn được giống mua về nuôi.
Vi Quân Hiệp vừa nhảy lên lưng, nó liền hí lên một tiếng dài rồi tung mình đi một cái đã xa bốn, năm trượng. Bên tai chàng tiếng gió vù vù, nhưng chàng vẫn nghe được thanh âm Quản Tam Dương vọng lại :
- Thẳng lỏi họ Cần kia! Năm trước lão đầu từ có chuyện xích mích với ta, mà đến nay ta vẫn chưa trả xong. Lâu nay ta không thấy mặt ngươi, đã tưởng ngươi làm con quỷ phong lưu rồi. Món nợ đó ngươi định bao giờ đến đòi ta, thì nói mau đi!
Khi hắn đang nói thì vó ngựa chạy nhanh như chớp đã xa hàng mấy dặm, thế mà Vi Quân Hiệp vẫn nghe rõ mồn một. Chàng động tâm biết người mà Quản Tam Dương kêu bằng “lão đầu tử” đúng là Cần Nhật Túy không sai. Như vậy thì thằng cha đó hiểu biết về Cần Nhật Túy rất nhiều. Nhưng bây giờ, trước tình hình này dĩ nhiên mình không thể quay trở lại để hỏi hắn được, đành phải bỏ qua chờ dịp khác vậy.
Vi Quân Hiệp còn đang ngơ ngẩn thì con ngựa chạy trước tự nhiên cũng đi thong thả lại, chàng liền ra roi đuổi cho kịp.
Triển Phi Ngọc hỏi :
- Công tử có nghe rõ Quản Tam Dương nói, phụ thân công tử có chuyện gì xích mích với hắn không?...
Vi Quân Hiệp bâng khuâng hỏi lại :
- Triển cô nương... Cô nương nhất định tại hạ là con Cần Nhật Túy ư?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Công tử ngốc ơi! Ai nấy đều biết công tử là con ai rồi, chỉ có chính công tử chưa chịu nhận mà thôi.
Vi Quân Hiệp thở dài đáp :
- Triển cô nương! Không phải tại hạ không chịu nhìn nhận! Cô nương thử nghĩ mà coi, năm nay tại hạ đã hai mươi tuổi. Bây giờ đột nhiên mình coi người mình vẫn kêu là phụ thân là kẻ thù giết cha. Chính phụ thân mình chưa được thấy mặt và không bao giờ được thấy mặt nữa. Rồi đây tại hạ phải đi lần mò, dò hỏi từng người đã quen biết y. Như thế, cô nương thử đặt mình vào địa vị tại hạ xem có dám nhìn nhận một cách cẩu thả, người mà mình chưa quen biết làm phụ thân được không?
Triển Phi Ngọc nhăn nhó cười nói :
- Công tử không nhìn nhận thì tại hạ cũng chẳng biết nói sao được, chỉ còn một cách về hỏi lại mẫu thân tại hạ, nhất định người biết rất nhiều điều quan hệ đến Cần Nhật Túy. Hỡi ơi! Giả tỷ Quản Tam Dương không đến gây rắc rối với đại thư, thì công tử có thể hỏi đại thư tại hạ về chuyện Cần Nhật Túy mà biết được ít nhiều điều.
Vi Quân Hiệp hỏi :
- Quản Tam Dương vì lẽ gì lại đến quấy rối đại thư cô nương?
Triển Phi Ngọc đáp :
- Công tử không nghe hắn nói đó sao? Hắn chỉ muốn lấy con ngựa sắt nhỏ của đại thư. Không hiểu con ngựa sắt đó có chuyện gì bí mật ghê gớm đến thế, mà tiếng tăm đồn đại khắp giang hồ.