Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 29 : Huyết Hồn chảo đả thương Phi Ngọc
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Vi Quân Hiệp vội chối :
- Không! Không!...
Chàng chỉ nói được hai tiếng “không không” rồi chẳng biết giải thích thế nào nữa. Lúc này, lòng chàng càng thêm ngờ vực. Bao nhiêu nghi vấn không ngớt quay lộn trong đầu óc chàng.
Triển đại tiểu thư dường như không để ý đến thái độ ngẩn ngơ của Vi Quân Hiệp. Nàng chỉ chạy lui chạy tới, miệng không ngớt lớn tiếng tự hỏi :
- Sao vẫn chưa thấy về? Sao vẫn chưa thấy về?
Vi Quân Hiệp thấy Triển đại tiểu thư bồn chồn, nóng ruột liền nói :
- Khổng phu nhân! Tại hạ cùng phu nhân thử đi coi.
Triển đại tiểu thư lại mắng :
- Sao ngươi không bảo trước, để ta uổng công chờ đợi hàng nửa ngày trời bây giờ mới nói? Đi mau lên!
Nàng đưa tay ra nắm lấy áo Vi Quân Hiệp chạy băng băng.
Vi Quân Hiệp bị nàng lôi đi tựa hồ chân không chấm đất, chớp mắt đã đi được năm dặm. Bỗng thấy phía trước có một người đứng trơ như tượng gỗ dưới gốc cây. Tuy còn cách xa, nhưng cũng nhìn rõ chính là Diệu Cô.
Triển đại tiểu thư vội dừng bước trước mặt Diệu Cô.
Lúc chưa dừng bước nàng đã cất tiếng gọi :
- Má má, Tam muội đâu rồi?
Chưa dứt lời, nàng lại đổi sang câu hỏi :
- Má má làm sao thế?
Diệu Cô sắc mặt lợt lạt, đứng trơ ra không nhúc nhích. Triển đại tiểu thư nhìn kỹ lại thì mắt bà không hề chớp nháy gì cả.
Triển đại tiểu thư bước gần thêm gọi luôn mấy câu, nhưng Diệu Cô vẫn không phản ứng.
Nàng muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ giậm chân hỏi luôn miệng :
- Vụ này là thế nào đây? Vụ này là thế nào đây?
Vi Quân Hiệp nhăn nhó cười đáp :
- Chắc bà bi thương quá độ...
Chàng chưa dứt lời, Diệu Cô bỗng la lên :
- Đồ ngu, con tam nha đầu đã chết đâu mà ta phải bi thương?
Thanh âm ba quát lên the thé, giọng nói khác thường, khiến cho hai người sợ hãi quá không tự chủ được, nhảy lùi lại một bước.
Vi Quân Hiệp sửng sốt không hiểu Diệu Cô nói vậy là nghĩa gì?
Triển đại tiểu thư khoan khoái thở phào một cái, nói :
- Má má! Tam muội không việc gì thế là hay lắm rồi. Nếu không thì con hối hận vô cùng vì đã buông tha Quản Tam Dương, há chẳng phí mất một cơ hội tốt để báo thù?
Triển đại tiểu thư tuy tính tình nóng nảy, lo buồn về cái chết của Triển Phi Yên, nhưng không tỏ ra vẻ gì căm tức Quản Tam Dương.
Diệu Cô không trả lời, bả chỉ nổi lên một tràng cười the thé.
Triển đại tiểu thư biết là có điều quái dị, nàng toan hỏi lại bỗng nghe phía sau có tiếng người gọi :
- Đại thư! Đại thư lại đây mau!
Triển đại tiểu thư quay đầu nhìn lại thì thấy trong bụi cỏ rậm có người đang lồm cồm bò dậy. Người này đầu bù tóc rối. Trên vai đầm đìa máu tươi, quần áo nửa mình bị rách toạc. Ngỡ là ai, té ra là Triển Phi Ngọc.
Triển đại tiểu thư thất kinh hỏi :
- Nhị muội! Ngươi bị thương rồi ư?
Triển Phi Ngọc nói :
- Đại thư đừng lớn tiếng! Lại đây em nói chuyện cho đại thư nghe.
Nàng lại bước xéo đi hai bước để tựa mình vào gốc cây đứng cho vững.
Diệu Cô quay lại nhìn chàng với vẻ mặt rất quái dị.
Vi Quân Hiệp cảm thấy khó mà giải thích cho được. Chàng nói tiếp :
- Thế mà hiện nay có người bảo Cần Nhật Túy mới là cha ruột vãn bối.
Diệu Cô hỏi :
- Những ai bảo thế?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Phạm Thư Trai cùng Quản Tam Dương đều nói vậy.
Diệu Cô nói :
- Ta cũng bảo vậy, ngươi giống phụ thân ngươi như đúc! À! Ta quên mất chưa hỏi ngươi, trước ta giao cho ngươi một cái hộp ngọc đem về cho lão Vi... Vi gì nhỉ?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Cái đó không trúng rồi! Phụ thân vãn bối biểu không quen biết tiền bối. Người liệng chiếc hộp đó lên ngọn cây.
Diệu Cô vội hỏi :
- Cây đó ở chỗ nào?
Vi Quân Hiệp cố nhẫn nại đáp :
- Cây đó trong rừng gần Phạm gia trang tại Ngạc Nam. Có khi hiện giờ cái hộp ngọc đó hãy còn nằm trên đó.
Diệu Cô quay lại bảo Triển đại tiểu thư :
- Đại nha đầu! Ngươi đã biết cái hộp đó, cái hộp thường thường ta vẫn đem ra xem ngắm ấy mà. Ngươi cũng thấy rồi đó. Vậy ngươi đi lấy về cho ta.
Triển đại tiểu thư đáp :
- Má má ơi! Bữa nay trong lòng má má buồn phiền. Con xin ở nhà hầu hạ má má.
Diệu Cô xua tay giục :
- Đi đi! Ngươi ở đây càng làm cho ta bực thêm!
Triển đại tiểu thư không dám nói nữa, vâng dạ luôn mấy tiếng, đi giật lùi mấy bước rồi trở gót chạy băng băng.
Diệu Cô nói :
- Cần công tử! Té ra công tử không biết cha mẹ ruột mình là ai ư?
Vi Quân Hiệp nhăn nhó cười nói :
- Nếu cha ruột vãn bối quả là Cần Nhật Túy, thì vãn bối chưa ra đời thì người đã chết rồi.
Diệu Cô vừa nói câu trước, vừa đi. Bà nghe Vi Quân Hiệp nói vậy liền dừng bước, ngẩn người ra một lúc rồi cất giọng bàng hoàng hỏi :
- Y chết rồi ư?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Y chết rồi và chết về tay Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu!
Diệu Cô thộn mặt ra một lúc rồi hỏi :
- Lão Vi gì đó, ta có nghe Cần Nhật Túy đã đề cập đến và hai ngươi đã kết nghĩa anh em, có phải lão ấy không?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Chính phải! Cả hai người cùng Phạm Thư Trai là ba anh em kết nghĩa.
Diệu Cô đưa tay lên bóp trán lẩm bẩm :
- Trời ơi! Hôm nay không biết ngày gì mà ta nghe bao nhiêu chuyện bất hạnh. Hỡi ôi...!
Người bà loạng choạng như muốn té xuống. Vi Quân Hiệp vội đỡ lấy cho bà khỏi ngã.