Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 31 : Người đàn bà che mặt

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Vi Quân Hiệp thuật lại chuyện lấy được hai báu vật là Huyết Hồn trảo và Kim Vị giáp cho Triển Phi Ngọc nghe. Chàng thấy nàng bần thần, liền nói tiếp :



- Theo ý kiến tại hạ thì lệnh mẫu thân hành động như vậy chẳng qua là người muốn giữ gìn cho cô nương đó thôi. Người nghĩ rằng nếu cô nương lấy được báu vật này đem ra ngoài, biết đâu chẳng xảy chuyện lôi thôi, bất trắc di hại đến cô nương.



Bấy giờ Triển Phi Ngọc đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, nàng tươi cười thản nhiên đáp :



- Có lẽ vì thế thật!



Vi Quân Hiệp thấy tình mẫu tử giữa Diệu Cô và Triển Phi Ngọc thật khác đời, chàng không muốn bàn đi, tán lại câu chuyện này nữa và thâm ý chàng chỉ muốn lòng dạ hai người trở lại mức bình thường, đừng đố kỵ nhau nữa.



Chàng có biết đâu rằng trên đời có nhiều việc không suy luận theo thường tình được. Giữa Diệu Cô và Triển Phi Ngọc tuy là mẫu tử mà tuyệt không có chút thân thiết nào hết. Một là vì sau khi Diệu Cô sinh Triển Phi Ngọc rồi bà lâm trọng bệnh suýt nữa phải bỏ mạng, bởi thế mà bà đối với cô con gái này đem lòng chán ghét. Mặt khác, Triển Phi Ngọc từ thuở nhỏ không được tình mẫu tử thương yêu đằm thắm, đã thế Diệu Cô có vật gì mới lạ chỉ có thư thư và muội muội nàng được dự phần, còn nàng chẳng bao giờ được chút gì hết. Nàng lấy thế làm tủi nhục, cho đó là sự bất công nên dạ oán hờn mẫu thân. Thế rồi nàng tìm cách lấy trộm hoặc phá hủy đồ vật, để cả thư thư lẫn muội muội đều không được hết cho bõ tức.



Hành động của nàng bị Diệu Cô phát giác ra mấy lần và bà càng tăng thêm lòng rẻ rúng, ghét bỏ Triển Phi Ngọc.



Triển Phi Ngọc trả lời một câu ừ ào cho xuôi chuyện rồi ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ. Hồi lâu nàng lại nói :



- Công tử hãy thu hai bảo vật này cất đi rồi sẽ bàn. Bây giờ chúng ta hãy tạm chia tay. Ta mong công tử bảo trọng tấm thân.



Vi Quân Hiệp bâng khuâng trong dạ hỏi :



- Triển cô nương! Cô nương định đi đâu bây giờ?



Triển Phi Ngọc nhăn nhó cười đáp :



- Mẫu thân ta đã ghét bỏ. Ta đành đi tìm nơi khác trú thân. Thật ra ta cũng chưa biết sẽ đi đâu. Thôi thì góc bể chân trời, hay đâu chầu đó cũng xong một đời người.



Vi Quân Hiệp nghe nàng nói bằng một giọng thê lương. Chàng biết nàng là một tay võ học gia truyền, võ lâm ít người địch nổi. Chàng bỗng đâm ra đồng tình với nàng. Chàng nghĩ một lúc rồi nói :



- Theo lời Diệu Cô thì tại hạ nếu muốn biết rõ việc hai mươi năm trước, tất phải tìm gia mẫu mà hỏi. Nhưng tại hạ hiện thời không biết gia mẫu ở đâu. Vậy bây giờ tại hạ có đi cũng chỉ là tìm kiếm vu vơ, chưa có mục đích gì. Sao chúng ta không cùng đi với nhau một đường cho có bạn.



Cặp lông mày Triển Phi Ngọc chợt nhíu tít lại, tựa hồ nàng không muốn thế, nhưng không tiện ngỏ lời từ chối.



Vi Quân Hiệp thấy vẻ mặt nàng như vậy thì không khỏi bẽn lẽn. Chàng vốn yên trí Triển Phi Ngọc sẽ hoan hỉ đi với mình. Ngờ đâu chàng đưa đề nghị lại thấy nàng ra chiều miễn cưỡng, chàng vừa ngượng nghịu, vừa buồn rầu, rồi nói lại :



- Tại hạ... tại hạ... đi một mình cũng được.



Triển Phi Ngọc mỉm cười nói :



- Vi công tử! Ta có bảo là không muốn đi cùng với công tử đâu?



Vi Quân Hiệp đáp :



- Tuy cô nương chưa nói, song nhìn vẻ mặt, tại hạ đã đoán biết rồi.



Triển Phi Ngọc nở một nụ cười ra chiều thích thú, dịu dàng giơ ngón tay búp măng lên chỉ vào trán chàng nói :



- Công tử chỉ nói nhăng thôi! Công tử đã học được phép nhìn rõ lòng người từ bao giờ? Nếu công tử có bản lĩnh đó thì...



Nói tới đây, nàng ngừng lại buông một tiếng thở dài, rồi tiếp :



- Nếu công tử có bản lĩnh như vậy thì sao lại chưa biết rõ tâm sự của ta?



Triển Phi Ngọc nói bằng một giọng dấm dớ. Người nào mới nghe lần đầu thì xem chừng khó lọt tai, vì giọng nói ỏn ẻn, không có vẻ ôn tồn, thánh thót.




Vừa rồi tay mụ bóp vỡ đá, bây giờ lại dùng thủ pháp cách không giải huyệt một cách dễ dàng. Chỉ xem hai động tác này cũng đủ biết công lực mụ đã đến độ kinh thế hãi tục.



Vi Quân Hiệp trong lòng khiếp sợ không biết đến đâu mà kể. Tuy được giải khai huyệt đạo rồi, chàng vẫn đứng thộn mặt ra như tượng gỗ, mắt nhìn trân trân người đàn bà bịt mặt.



Triển Phi Ngọc vội la lên :



- Cần công tử! Công tử lại đây mau! Lấy hai món Kim Vị giáp cùng Huyết Hồn trảo đó đưa cho tiền bối đây xem qua.



Vi Quân Hiệp ngần ngừ một chút. Nhưng chàng nghĩ rằng, Triển Phi Ngọc đã đem tên hai báu vật đó nói huỵch toẹt ra với mụ rồi, thì dù mình có muốn giữ bí mật cũng không được nữa.



Nghĩ vậy, chàng đành tiến về phía trước, lấy hai vật báu đó ra đặt xuống đất rồi lùi lại đứng bên cạnh Triển Phi Ngọc.



Người đàn bà che mặt nhìn Kim Vị giáp cùng Huyết Hồn trảo, người mụ hơi phát run.



Không hiểu mụ run vì thích thú hay vì khó chịu.



Hồi lâu, mụ đàn bà nổi lên một tràng cười rồi. Tràng cười kéo dài khá lâu, rồi đột nhiên ngừng lại. Người mụ chỉ thấp thoáng một cái đã lao ra tới cửa hang, rồi một loáng đã mất hút.



Triển Phi Ngọc thở phào nhẹ nhõm, bảo Vi Quân Hiệp :



- Công tử thu lấy hai vật đó cất đi!



Vi Quân Hiệp cúi xuống toan lượm Kim Vị giáp và Huyết Hồn trảo lên thì bỗng thấy một luồng kình phong quạt tới, bắt buộc chàng phải lùi lại ba bước. Chàng ngửng đầu lên nhìn thấy mụ đàn bà che mặt đã quay trở lại trước mặt mình rồi.



Triển Phi Ngọc cả kinh, thất sắc hỏi :



- Tiền bối! Chẳng lẽ tiền bối định chiếm đoạt hai bảo vật này làm của mình chăng?



Người đàn bà đáp :



- Không phải thế đâu! Nhưng ta tạm thời giữ hai ngươi, không cho rời khỏi hang núi này. Các ngươi phải chờ ta xong việc trở về rồi mới được đi.



Vi Quân Hiệp ngạc nhiên hỏi :



- Tại sao thế?



Mụ đàn bà che mặt không đáp mà chỉ hú lên một tiếng. Đột nhiên từ phía sau căn nhà tranh có một người chạy ra. Người này giống tướng con khỉ tay dài, mỏm nhọn, mình mặc áo đen, mặt hắn cũng bịt một tấm vải đen. Hắn từ từ tiến về phía Vi Quân Hiệp, nhe răng cười hì hì!



Vi Quân Hiệp sửng sốt cất tiếng hỏi :



- Úi chà! Phải chăng bữa trước ở trong tòa thành đỏ, ngươi đã giả mạo làm Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ?



Người kia vẫn không lên tiếng.



Mụ đàn bà bảo gã che mặt :



- Ta giao hai tên này cho ngươi. Ngươi không được để chúng ra khỏi hang núi này trước khi ta về.



Gã kia gật đầu.



Người đàn bà lại xẹt mình đi như một làn khói tỏa. Chớp mắt đã mất hút.