Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 32 : Huyết Hồn chải chụp trúng Kim Vị Giáp
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Vi Quân Hiệp ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi Triển Phi Ngọc :
- Tại sao cô nương lại bảo cho mụ biết như vậy?
Triển Phi Ngọc thở dài nói :
- Đó là công tử đem lòng nghi kỵ ta?
Vi Quân Hiệp ấp úng nói :
- Tại hạ... thực ra không có ý nghi ngờ cô nương.
Triển Phi Ngọc nói :
- Hai báu vật này là những thứ hi hữu trên thế gian, mà võ công công tử lại tầm thường ắt khó lòng giữ nổi, không khéo còn mất mạng vì báu vật. Ta muốn đi kêu những tay cao thủ tuyệt đỉnh đến giữ gìn hộ để bọn kia không thể cướp nổi. Có thể thì cái mạng nhỏ bé của công tử mới giữ vững được. Công tử!... Công tử định đi đâu?
Nghe nàng hỏi, Vi Quân Hiệp ngập ngừng mãi mới đáp :
- Tại hạ... tại hạ cũng chưa biết đi đâu?
Gã che mặt đột nhiên cười rộ khen :
- Triển cô nương! Bản lĩnh cô quả là ghê gớm thật. Trên đời này khó có người thứ hai được như cô nương.
Triển Phi Ngọc nghe tiếng cười của gã, giật mình đánh thót một cái, hỏi :
- Tại hạ muốn biết tôn giá là ai được không?
Gã che mặt lại cười đáp :
- Ta gặp nhau là đủ, hà tất phải quen biết nhau? Ta bội phục bản lĩnh của cô nương lắm mà!
Gã che mặt nói rồi lại cả cười. Tiếng cười của gã rất là quái dị. Những câu gã khen bản lĩnh Triển Phi Ngọc dường như cũng có ẩn ý gì mà không tài nào nàng đoán ra được.
Triển Phi Ngọc nhíu đôi lông mày xinh đẹp, trong lòng dường như đã có chủ ý, nàng lại hỏi :
- Cao tính đại danh tiền bối là gì?
Gã che mặt xua tay nói luôn :
- Cô nương đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa! Đối với bản lĩnh ghê gớm của cô nương, ta không đáng đề cập đến chuyện kết giao.
Vi Quân Hiệp không nhẫn nại được nữa, chàng lại bất bình thay cho Triển Phi Ngọc, dõng dạc nói :
- Tiền bối! Tại hạ trong mình còn có chuyện gấp không thể lưu lại trong hang núi này được. Nếu tiền bối đã không muốn đề cập đến chuyện giao hảo với bọn vãn bối thì vãn bối xin cáo từ thôi!
Gã che mặt cười khà, đáp :
- Không phải là ta không muốn kết bạn với các vị. Bữa trước trong tòa cổ thành đó ta chuẩn bị giao hảo cùng công tử, ngờ đâu công tử bỏ đi ngay. Bữa nay may lại gặp ở đây, tưởng nên nói chuyện với nhau lâu thì phải, sao công tử lại đòi đi ngay?
Lúc gã che mặt cùng Vi Quân Hiệp đối đáp với nhau, Triển Phi Ngọc nhẹ nhàng lạng người đi như chiếc lá rơi không một tiếng động, rồi hạ mình xuống phía sau gã che mặt.
Gã che mặt tựa hồ không phát giác ra hành động của Triển Phi Ngọc, vẫn đứng đối diện với Vi Quân Hiệp và tỏ thái độ chỉ chú ý tới mình chàng mà thôi.
- Võ công ngươi càng cao cường bao nhiêu, ta cần trừ khử ngươi bấy nhiêu.
Người nàng di chuyển mau lẹ, phóng chiêu ra như chớp. Chớp mắt ánh hồng quang dày đặc trong nhà, trông không rõ bóng người nữa.
Gã che mặt đội cái bàn đá nặng là thế mà vẫn né tả, tránh hữu thì đủ biết thân pháp gã linh hoạt đến chừng nào.
Những chiêu thức của Triển Phi Ngọc mỗi lần chụp trúng mặt đá đều có ngấn đỏ. Nàng đánh trúng đến mười chiêu, những vết đỏ chi chít lằn lên mặt đá không biết bao nhiêu mà kể.
Gã che mặt dưới gầm bàn hét lên :
- Ta nể mặt cha mẹ ngươi mà nhượng bộ ngươi đến hai mươi chiêu rồi, thế mà ngươi không biết điều vẫn còn đánh mãi ư?
Triển Phi Ngọc buông tiếng cười lạt hỏi :
- Sao ngươi không ra đây để phản kích?
Gã che mặt vừa dừng lại một chút đã bị Triển Phi Ngọc chụp mạnh xuống. Mặt bàn đá lại lằn thêm năm vệt ngón tay rất sâu.
Giữa lúc ấy, gã che mặt nắm chặt chiếc bàn đá bỗng quát lên một tiếng kinh thiên động địa. Mặt bàn đá đột nhiên theo vết ngón tay bị bể ra làm hai mảnh!
Triển Phi Ngọc vừa kinh hãi, vừa mừng thầm. Nàng kinh hãi là vì nội lực đối phương mạnh ghê gớm, bửa được bàn đá ra làm đôi.
Thật là một thứ công lực mãnh liệt phi thường không ai tưởng tượng được. Nàng mừng là vì mặt bàn vỡ ra rồi, rất tiện cho mình tấn công.
Triển Phi Ngọc không ngừng tay chút nào. Mặt đá vừa vỡ đôi, Huyết Hồn trảo đã nhằm đầu gã che mặt chụp xuống rất nhanh. Song động tác của gã che mặt lại nhanh hơn. Gã đưa hai mảnh mặt bàn đá ập vào, giữ chặt lấy Huyết Hồn trảo không buông ra nữa.
Triển Phi Ngọc kinh hãi vô cùng, vội lùi vận hết sức lực giật mạnh một cái mà vẫn không xê xích được một chút nào.
Dĩ nhiên nàng có thể buông tay ra để lùi lại, nhưng làm như vậy thì bỏ mất Huyết Hồn trảo. Nàng hoang mang, mồ hôi toát ra như mưa không biết làm thế nào.
Gã che mặt vẫn đội chiếc bàn đá trên đầu, buông một tràng cười quái gở hỏi :
- Triển cô nương! Cô nương muốn ta đánh trả không?
Triển Phi Ngọc chẳng nói chẳng rằng, phất tay áo bên trái một cái.
“Véo... véo... véo”.
Ba tiếng rít lên. Ba mũi ám khí to như hạt táo bắn vọt ra.
Gã che mặt hai tay nắm giữ hai cạnh bàn đá, không thể nào dùng tay để hất ám khí đang bay tới, gã tung người nhảy lên cao ba thước. Ba mũi ám khí đập thẳng vào tường đá, bật tiếng kêu “độp... độp... độp”.
Gã che mặt tung người lên. Triển Phi Ngọc vẫn không chịu buông Huyết Hồn trảo ra, thành thử người nàng cũng bị lôi lên theo. Hai người đang lơ lửng trên không, phân cách nhau bằng cái mặt bàn đá.
Triển Phi Ngọc lợi dụng cơ hội đề tụ chân khí, hai chân đạp mạnh vào mặt bàn hết sức bình sinh, giật cây Huyết Hồn trảo ra một cái. Nàng cố gắng thi triển cử động này để rút cây Huyết Hồn trảo ra. Ngờ đâu chân nàng đạp mạnh quá, hai tay gã che mặt bị run lên. Hai mảnh bàn đá đang khép chặt vào nhau để giữ Huyết Hồn trảo bỗng nhiên há ra.
Triển Phi Ngọc dùng sức mạnh quá, cây Huyết Hồn trảo bật ra thì đồng thời người nàng cũng hất tung lên, rồi ở trên không lộn nhào đi mấy vòng, rớt xuống hai trượng ra ngoài căn nhà.
Triển Phi Ngọc hạ mình xuống đất. Tuy nàng vẫn cầm trong tay cây Huyết Hồn trảo mà không dám nhảy vào trong nhà nữa.
Bỗng thấy gã che mặt nhảy vọt theo ra. Triển Phi Ngọc sợ hãi lùi lại mấy bước, thủ thế chờ đợi, nàng vần gờm gờm gã che mặt động thủ bất thình lình.