Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 33 : Vi Quân Hiệp quyết định rửa hờn
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Tuy Triển Phi Ngọc sử dụng cây Huyết Hồn trảo để đối phó với gã che mặt, nhưng gã là một tay bản lĩnh ghê gớm, thủy chung nàng vẫn không tìm cách chiếm được thượng phong.
Một lần nàng bị đối phương chuồn người đi đồng thời dùng công lực hất lại để cho cây Huyết Hồn trảo lại đâm trúng vào ngực mình. May mà nàng đang mặc Kim Vị giáp không thì đến mười mạng Triển Phi Ngọc cũng phải chết uổng.
Lần sau, đối phương lại lấy hai mảnh bàn đá kẹp chặt Huyết Hồn trảo, suýt nữa cây khí giới quý báu này bị hắn cướp mất.
Triển Phi Ngọc tự biết bản lĩnh mình còn kém gã che mặt rất xa, không tài nào địch nổi. Nàng thấy gã nhảy ra khỏi nhà thì trong lòng kinh hãi vô cùng, hấp tấp lùi lại luôn mấy bước.
Gã che mặt trỏ tay vào mặt Triển Phi Ngọc dằn giọng nói :
- Ngươi không phải là đứa ngu xuẩn, chẳng lẽ lại không biết vì sao mà ta không thèm cướp Huyết Hồn trảo của ngươi ư? Nếu ngươi còn là con người có lương tri thì cấp tốc dời khỏi nơi đây, còn đứng đó làm chi nữa?
Gã ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp :
- Ta muốn lưu Vi Quân Hiệp lại đây mấy bữa. Nhưng có mặt ngươi bây giờ thì ta không tiện nói gì với gã được. Vây ngươi đi đi!
Gã che mặt nói mấy câu này chàng nghe rất rõ, nhưng không hiểu ý tứ hắn ra sao? Lúc này chàng đứng phía sau gã dòm ra Triển Phi Ngọc, thấy sắc diện nàng hết xanh lè lại chuyển sang trắng lợt, tựa hồ như bị kẻ khác phanh phui những điều cực kỳ bí mật của mình ra.
Triển Phi Ngọc không nói gì nữa, trở gót bước đi, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng nàng đâu nữa.
Vi Quân Hiệp trong bụng rất đỗi hoang mang, chàng toan bằng mình rượt theo, nhưng bị gã che mặt ngăn lại hỏi :
- Ngươi bất tất phải theo thị làm chi? Để mặc thị bỏ đi một mình hay hơn.
Vi Quân Hiệp vẫn tỏ ra băn khoăn nói :
- Tiền bối! Tiền bối có biết Triển cô nương đi đâu không?
Gã che mặt buông tiếng thở dài, đáp :
- Ta biết thị đi đâu rồi, mà cả câu chuyện ta sắp nói với ngươi có lẽ thị cũng thừa biết...
Gã ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp :
- Nhưng nếu thị cứ chường mặt ra đây, không chịu bỏ đi thì ta khó ăn khó nói quá, chẳng có biện pháp nào để ngươi hiểu rõ câu chuyện được. Tại sao ngươi cứ quấn quít bên mình con người như thị làm chi?
Vi Quân Hiệp nghe gã nói tựa hồ như có ý mạt sát Triển Phi Ngọc thì trong lòng lấy làm bất mãn.
Chàng xẵng giọng hỏi :
- Triển cô nương có thành tích gì bất hảo? Sao tại hạ không nên đi với nàng?
Gã che mặt không trả lời câu hỏi của chàng, gã đánh trống lảng sang chuyện khác :
- Nay ngươi đã lớn và biết suy nghĩ rồi, ngươi thử sờ lên sau lưng xem có cái gì đó?
Vi Quân Hiệp không ngần ngừ gì, đáp ngay :
- Sau lưng tại hạ có đeo chiếc Kim Cương khuyên.
Gã che mặt lại hỏi :
- Dĩ nhiên là Kim Cương khuyên, nhưng ngươi có biết nó là di vật của ai không?
Vi Quân Hiệp ngập ngừng đáp :
- Tại hạ... được một ông bạn của phụ thân trao cho... nhưng thực tình tại hạ không biết rõ về lai lịch của nó.
Gã che mặt hất hàm nói :
- Nếu vậy thì ta cho ngươi biết rõ để ngươi tính chuyện trả thù. Cái Kim Cương khuyên này là di vật của phụ thân ngươi đó.
Vi Quân Hiệp nghe gã nói vậy thì không khỏi kinh ngạc sững sờ. Vì chàng có ngờ đâu gã biết rõ đầu đuôi câu chuyện của mình đến thế.
Chàng ấp úng một hồi rồi lắp bắp hỏi :
- Tiền bối... tiền bối đã thông rõ ngọn ngành cả vụ này ư?
Gã che mặt từ từ hít một hơi dài rồi lại từ từ thở ra, đáp :
- Bảo là biết rõ ngọn ngành thì chưa chắc. Nhưng mẫu thân ngươi hồi đó đến khóc lóc, kể lể lại câu chuyện với vợ chồng ta.
- Tiên phụ là người thế nào?
Cốc Thiên Phạm lắc đầu đáp :
- Theo chỗ chúng ta điều tra thì được những ấn tượng không lấy gì làm tốt đẹp. Y là người phong lưu, lãng mạn chẳng chung tình với một người nào cả.
Ngừng một lát, Cốc Thiên Phạm lại nói tiếp :
- Chúng ta đã gặp một thiếu nữ đã bị y lừa gạt. Nhưng lúc đề cập đến y thì thiếu nữ đó vẫn hoài bão một tấm lòng tưởng nhớ y, chứ chẳng ân hận chút nào. Thiếu nữ đó nào phải là ai xa lạ, sau nàng lấy Triển Bất Diệt tức Diệu Cô đó...
Cần Quân Hiệp ngắt lời :
- Té ra Triển phu nhân cũng có tình nghĩa cũ với tiên phụ. Thảo nào...
Cốc Thiên Phạm lại nói :
- Có thể nói là phu phụ ta cùng Triển Bất Diệt xảy ra cuộc ác chiến cũng nhân vụ này mà ra, vì giữa lúc chúng ta đang hỏi thăm Diệu Cô về cái chết của phụ thân ngươi thì Triển Bất Diệt cũng có mặt ở đó.
Cần Quân Hiệp gượng cười đáp :
- Bất luận gia phụ là người thế nào, nhưng trong vụ án này thì rõ ràng Vi Cự Phu và gia phụ cùng đem lòng thương yêu một người đàn bà, rồi do đó mà Vi Cự Phu hạ sát gia phụ.
Cần Quân Hiệp nghiến răng căm phẫn nói tiếp :
- Gia phụ với Vi Cự Phu lại là chỗ anh em kết nghĩa, thế mà y nỡ tâm hạ sát nghĩa đệ để cướp vợ thì hắn là kẻ hèn hạ, bỉ ổi quá tệ hơn gia phụ nhiều.
Cốc Thiên Phạm nói :
- Ngươi nói phải đó! Mối thù sâu độc này nếu ngươi không trả được thì sẽ là cái bia cho muôn người sỉ mạ. Ngươi đừng mở mày mở mặt mà len lỏi vào võ lâm nữa.
Cần Quân Hiệp nắm chặt hai tay nói :
- Vãn bối phải báo thù! Nhất quyết phải báo thù!
Chàng vừa nói dứt câu là quay người rảo bước ra đi. Ra tới cửa, chàng sực nhớ đến điều gì, quay lại nói :
- Cốc tiền bối! Cốc phu nhân đâu? Vãn bối xin cáo từ phu nhân để ra đi.
Cốc Thiên Phạm đột nhiên thở dài nói :
- Mụ ta đi đâu chẳng lẽ ngươi còn không biết ư?
Cần Quân Hiệp ngạc nhiên hỏi lại :
- Tiền bối bảo sao?
Cốc Thiên Phạm gạt đi nói :
- Ngươi cứ đi đi! Bất tất phải đa lễ.
Cần Quân Hiệp không nói gì nữa. Chàng chuyển động tấm thân chạy ra ngoài hang núi. Chẳng bao lâu chàng đã ra đến sơn lộ. Đường núi nhỏ bé mà gập ghềnh.
Cần Quân Hiệp theo đường nhỏ đó đi chừng năm, bảy dặm, bỗng thấy Triển Phi Ngọc đứng ở phía trước. Tay nàng vẫn cầm cây Huyết Hồn trảo đỏ như máu.
Cần Quân Hiệp đang buồn thảm căm hờn, mong được gặp Triển Phi Ngọc để khuây khỏa nỗi lòng. Vừa thấy nàng đứng đó, chàng vui mừng khôn xiết, vội lớn tiếng gọi :
- Triển cô nương! Cô nương thử đoán coi, vợ chồng người che mặt đó là ai?
Triển Phi Ngọc gượng cười đáp :
- Dĩ nhiên là ta biết rồi.
Triển Phi Ngọc buột miệng nói thẳng tuột ra như vậy, nhưng Cần Quân Hiệp nghe nàng trả lời chợt động tâm, vội hỏi vặn lại :
- Vậy cô nương bảo họ là ai? Họ chính là kẻ đại thù của phụ thân cô nương đó. Cô nương đến ra mắt họ...
Chàng muốn hỏi :
Cô nương đến gặp họ làm chi? Nhưng chưa dứt lời, chàng chợt nhớ ra Triển Phi Ngọc đến đây có thể là vì một mục đích ghê gớm lắm, nên chàng run lên, đứng thộn mặt ra không nói nữa.