Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 4 : Người áo đen che mặt
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Viên Kiến Long ngơ ngẩn không thấy Vi Quân Hiệp đâu. Lão lập tức cất tiếng gọi :
- Quân Hiệp! Ngươi ở đâu?
Chưa dứt lời, lão nghe mé tả có tiếng người rên, vội nhảy sang mé đó. Nhưng trong nháy mắt, tiếng rên lại nổi lên ở mé hữu. Lão lại lập tức chạy qua mé hữu, thì tiếng rên lại chuyển đến mé sau.
Viên Kiến Long nghe tiếng rên biết rõ là thanh âm Vi Quân Hiệp và cho rằng sở dĩ chàng không lên tiếng được là vì đã bị điểm huyệt, nên chàng chỉ rên lên mà thôi.
Dường như người điểm huyệt Vi Quân Hiệp đã hiểu rõ Viên Kiến Long không giỏi về khinh công, nên hắn luôn luôn đổi chỗ để lão phải hao phí sức lực di chuyển luôn luôn.
Thực ra Viên Kiến Long tinh thục về môn phóng phi kiếm. Cùng một lúc lão có thể phóng luôn cả chín mươi chín lưỡi kiếm nhỏ ra, tuyệt nghệ này đã đến mực phi thường. Nhưng về môn khinh công thì lão chưa bằng ai.
Viên Kiến Long chuyển hướng chạy luôn như vậy trong khoảng thời gian chừng chưa uống cạn tuần trà thì mồ hôi lão thoát ra như tắm. Lão mệt quá không lên tiếng gọi nữa và cả tiếng rên cũng im bặt.
Bốn bề vẫn tối đen như mực, Viên Kiến Long không nhìn thấy tông tích Vi Quân Hiệp cùng địch nhân đâu hết.
Lão dừng bước, lại gọi luôn mấy tiếng, nhưng trong bóng tối mù mịt không có một thanh âm nào đáp lại, mồ hôi lão ra càng nhiều, ướt luôn cả quần áo.
Tuy lão suốt đời bôn tẩu giang hồ nhưng chưa bao giờ lâm vào tình trạng như bữa nay. Lão biết làm thế nào?
Bốn bề lặng ngắt như tờ, tuyệt không một tiếng động.
Viên Kiến Long biết rằng Vi Quân Hiệp đã bị địch nhân bắt đem đi rồi. Lão tự hỏi :
- Vi Quân Hiệp bị ai bắt? Gã bị đưa đến địa phương nào?
Nhưng lão không thể nào tìm ra manh mối được.
Rồi lão nhớ lại từ ngày Vi Quân Hiệp đi theo mình, bất cứ lúc nào chàng cũng tỏ ra là một thiếu niên ngoan ngoãn, không có ý nghĩ gì khác lạ. Có điều lão không hiểu tại sao thốt nhiên chàng không cáo từ đã lén đi một mình vào trong tòa cổ thành này?
Viên Kiến Long nhớ tới tòa cổ thành, trong lòng lại thoáng nảy ra một tia hy vọng. Lão nghĩ thầm :
- Vụ Vi Quân Hiệp đột nhiên bỏ đi vào tòa cổ thành này cùng việc chàng bị bắt bây giờ hẳn có mối liên hệ với nhau. Ta phải vào đó để dò la động tịnh.
Viên Kiến Long còn đang suy nghĩ thì trời đã rạng đông. Tuy sương mù buổi ban mai dày đặc nhưng so với đêm tối, còn trông rõ hơn nhiều.
Viên Kiến Long ngẩng đầu thì lên thì tòa cổ thành ở ngay trước mặt không xa mấy. Lão đứng thộn mặt ra giữa đám sương mù, trông chẳng khác gì con quái thú.
Lát sau, Viên Kiến Long nhìn rõ cả mấy gã tiêu đầu cùng đi với mình đang đứng trơ ra như tượng đất, vì họ đều bị điểm huyệt.
Viên Kiến Long liền bước tới giải khai huyệt đạo cho bọn họ.
Mấy gã tiêu đầu bị điểm huyệt ngay từ lúc địch nhân vừa mới bắt đầu đột kích nên họ chẳng biết mình bị điểm huyệt lúc nào và lâm vào tình trạng đứng ngây từ bao giờ. Họ cũng không nhìn thấy hình thù địch nhân ra sao nữa. Sau khi được giải huyệt rồi, mấy bã đều ra chiều bẽn lẽn.
Viên Kiến Long thở dài nói :
- Vi công tử mất tích rồi!
Mấy gã tiêu đầu nghe lão nói đều lộ vẻ kinh hãi.
Viên Kiến Long bước lui bước tới rồi bảo bọn tiêu đầu :
- Hàng hóa của chúng ta đã gửi vào Lý gia trang, ỷ vào bề thế của Trang chúa là Lý Thọ Nguyên, không mất mát được đâu. Bọn ngươi tức tốc về ngay Lý gia trang chờ ta. Nếu trong ba ngày không thấy ta về...
Viên Kiến Long nói tới đây dừng lại một chút. Bọn tiêu đầu vội hỏi :
- Nếu tiền bối không trở về, bọn tại hạ đưa hàng đi Dương Châu, chỉ sợ...
Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, ra chiều khó nghĩ...
Viên Kiến Long trầm giọng nói :
- Nếu ba ngày ta không trở về, bọn ngươi cũng đừng mạo hiểm đưa hàng đi Dương Châu, mà phải tức tốc phái người phi ngựa báo với sư huynh ta. Bất cứ việc gì cũng phải xin người định đoạt.
Mấy gã tiêu đầu vội đáp :
- Vâng!
Viên Kiến Long phất tay áo giục :
- Các ngươi đi đi!
Mấy gã tiêu đầu chuyển động thân hình chạy như bay.
Viên Kiến Long thấy chúng đã đi xa rồi mới từ từ quay lại. Lão thu những phi kiếm lại bỏ vào bọc rồi rảo bước tiến về phía cổ thành.
Một thanh âm dịu dàng lọt vào tai chàng :
- Mau lại đây với ta! Đừng để cho người ta trông thấy.
Vi Quân Hiệp tưởng mình toàn thân không còn khí lực, thì cử động thế nào được, bỗng sau lưng đến nhót một cái, rồi khí huyết toàn thân chuyển vận điều hòa.
Chàng thở phào nhẹ nhõm. Vừa chống tay xuống ngẩng đầu lên, chàng đã nhìn thấy một nữ lang mặc áo đỏ đang khom lưng nhẹ nhàng lướt đi trước.
Vi Quân Hiệp vội lướt theo sau nàng. Chẳng mấy chốc thì hai người đã vào đến một khu rừng rậm.
Vừa vào đến rừng cây, nữ lang phía trước bật lên tiếng cười khanh khách. Nàng dừng chân xoay người lại.
Vi Quân Hiệp cũng vội dừng bước. Bây giờ chàng mới nhìn thấy rõ mặt nữ lang. Vừa thấy dung nhan nàng, chàng đứng ngẩn người ra hồi lâu.
Nội lực cũng suýt soát tuổi chàng. Cặp mắt đắm đuối nhìn chàng.
Vi Quân Hiệp cảm thấy hai má nóng bừng. Chàng ấp úng hỏi :
- Cô nương!... Cô nương là ai?
Nữ lang thở phào một cái rồi cười hỏi lại :
- Ngươi là ai?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Tại hạ tên gọi Vi Quân Hiệp.
Nữ lang ngẩng đầu lên nhìn xa ra bốn phía rồi nói :
- Thiên Sơn Thần Hầu không tìm thấy ngươi chắc y sẽ quát lên như sấm bây giờ!
Vi Quân Hiệp rùng mình hỏi :
- Thiên Sơn Thần Hầu ư?
Nữ lang đáp :
- Phải rồi! Vừa rồi nếu ta không đến sớm một chút kéo ngươi ra thì ngươi đã bị Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ quăng dây ra giật ngươi rồi.
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Cô nương! Cô lầm rồi, gã che mặt đó không phải Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ.
Nữ lang cười rất tươi nói :
- Ngươi khác ta không nhận ra thì còn có lý, chẳng lẽ lại không nhận biết cả Lao thúc thúc ư. Ngươi làm sao mà va chạm với y? Y ghét nhất là hạng gian tà. Vậy chắc ngươi không phải là người tử tế.
Vi Quân Hiệp nghe nàng nói ba hoa không biết đáp thế nào? Trong lòng chàng vừa tức mình vừa buồn cười. Chàng hỏi :
- Tại hạ không phải là người tốt?... Sao cô nương không để Thiên Sơn Thần Hầu bắt lấy?...
Chàng nói tới đây đột nhiên nhớ ra mình cũng đâm vào trong vòng luẩn quẩn hồ đồ như nữ lang kia. Gã che mặt đã không phải là Thiên Sơn Thần Hầu, sao mình cũng nhận hắn là Thiên Sơn Thần Hầu?
Nữ lang lại bật lên tiếng cười nói :
- Ta thấy ngươi đang đứng ngẩn ngơ như ngỗng trời nên mới nói giỡn ngươi thôi. Ừ! Nếu ngươi không phải hạng người tử tế thì ta đây cũng không chịu buông tha ngươi đâu.
Vi Quân Hiệp lắc đầu nói :
- Thôi! Cô đừng mờ mắt nữa!...
Rồi chàng cất cao giọng lên nói tiếp :
- Người che mặt đó không phải là Lao Tất Hỷ. Lao đại hiệp đã chết rồi còn đâu.
Nữ lang hứ một tiếng nói :
- Có ngươi chết chăng, chớ y không chết đâu!
Vi Quân Hiệp thấy nữ lang dường như không thể lấy lẽ phải mà nói cho cô ta nghe được. Chàng đành khoát tay nói :
- Tin hay không là quyền của cô nương. Lúc Lao đại hiệp nằm chết có tôi bên cạnh...