Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 5 : Lỡ tay đâm chết gái hồng nhan
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Vi Quân Hiệp nói tới đây, chàng chợt nhớ tới mình mấy bữa nay, gặp toàn chuyện kỳ dị và có thể nói rằng mọi chuyện đều do Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ mà ra. Cả những điều Lao Tất Hỷ đã nói với mình, mình cũng chẳng hiểu gì cả.
Chỉ có lúc lão sắp chết nhờ mình tìm kiếm một người thì người ấy là trai hay gái lão cũng chưa kịp nói rõ.
Chàng lẩm bẩm một mình :
- Mình chỉ nghe từ lâu Lao Tất Hỷ một mình ở trên núi Thiên Sơn. Y chẳng có thân thích bạn bè nào hết. Thế mà cô này lại kêu lão bằng Lao thúc thúc. Biết đâu mình chẳng hỏi cô cho biết được một đôi điều.
Nghĩ vậy chàng vội hỏi :
- Cô nương có biết Lao đại hiệp muốn tìm ai không?
Nữ lang dương cặp mắt tròn xoe hỏi lại :
- Tìm kiếm ai ư?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Đúng thế! Tại hạ theo sư thúc dẫn một đoàn bảo tiêu đến Dương Châu...
Thiếu nữ cười lên khanh khách nói :
- Hạng người như ngươi mà cũng đi bảo tiêu ư? Buồn cười đến chết mất!
Vi Quân Hiệp không khỏi tức mình nói :
- Cô nương bảo tại sao tại hạ không thể bảo tiêu được?
Nữ lang gót sen thoăn thoắt đi quanh Vi Quân Hiệp một vòng. Thân pháp nàng không khác chi nước chảy mây trôi, dáng điệu nàng cực kỳ đẹp mắt. Nàng vừa đi vòng quanh vừa ngắm nghía Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp bất giác phát cáu hỏi :
- Cô nương coi gì dữ vậy?
Thiếu nữ dừng lại đáp :
- Ta muốn coi trong mình ngươi xem có được một phân, một ly nào đáng làm bảo tiêu không, mà ngó tới ngó lại hoài, không thấy một chút nào cả.
Vi Quân Hiệp vốn là chàng trẻ tuổi, nguyên trước chàng có cảm tình nồng nhiệt với nữ lang. Nhưng nữ lang lại ra chiều khinh khi chàng quá độ, khiến chàng không khỏi cáu giận.
Chàng dằn giọng nói :
- Tại sao tại hạ không bảo tiêu được, cô nương thử nói cho nghe!
Nữ lang đáp :
- Còn phải hỏi gì nữa? Vừa rồi mới bị đụng vào chân một cái đã ngã lăn ra, bị người ta hất đi. Ngươi mà đi bảo tiêu thì có mọc cái cánh cũng không bay được!
Vi Quân Hiệp bị nàng chế giễu thẹn quá, lớn tiếng nói :
Nữ lang thách thức :
- Ngươi thử phóng kiếm đi. Nếu đâm được ta chết thì ta cho là ngươi có đủ tư cách bảo tiêu.
Vi Quân Hiệp thực tình không muốn giết nữ lang, nhưng bây giờ bị lời nàng bức bách, không còn cách nào tránh được. Chàng nghiến răng định bụng :
- Ta chỉ đâm cho nàng bị thương, chứ không đâm chết là xong.
Nghĩ vậy đột nhiên chàng đưa mũi kiếm phóng ra hai tấc nữa.
Thanh trường kiếm vừa phóng ra bỗng nghe tiếng thiếu nữ thét lên lanh lảnh :
- Á! Ngươi đâm ta thiệt ư?
Chỉ trong một giây, người nàng lảo đảo luôn mấy cái, sắc mặt xám ngắt.
Vi Quân Hiệp cả kinh giật tay về, rút kiếm ra, hỏi :
- Cô nương... cô nương làm sao?
Nữ lang tuy tay giữ lấy sau lưng nhưng người nàng loạng choạng lùi lại phía sau. Nàng lùi được ba bước thì ngã huỵch xuống đất.
Lúc này mặt nàng đã vàng như nghệ. Hai mắt nửa nhắm nửa mở, thở hồng hộc nói :
- Ta... ta với ngươi không thù oán gì... mà ngươi đâm ta thiệt!
Vi Quân Hiệp tiến lại gần mấy bước ngồi xuống bên nàng, trong lòng đau đớn vô cùng, chàng nói :
- Cô nương! Thực tình tại hạ có muốn đâm cô nương làm chi. Vì bị cô nương bức bách.
Thực tình tại hạ chỉ muốn đâm cho cô nương bị thương một chút... Ngờ đâu nên nỗi này...!
Thiếu nữ hơi thở mỗi lúc một cấp bách thêm, miệng lắp bắp :
- Ta... không sống được nữa rồi!... Ta chết về tay ngươi. Ngươi tên họ là gì? Đừng để ta phải chết mà không biết tên họ kẻ thù.
Vi Quân Hiệp vội đáp :
- Tại hạ là Vi Quân Hiệp. Tại hạ đã nói... Trời ơi! Cô nương không chết đâu! Tại hạ phóng kiếm nhẹ thôi. Cô nương đừng sợ, tại hạ lại tìm cách...
Chưa dứt lời, người thiếu nữ run lên bần bật. Cổ họng bật lên hai tiếng ực ực. Người nàng khẽ dãy, hai mắt trợn ngược lên rồi không nhúc nhích nữa.
Vi Quân Hiệp cảm thấy người nàng lạnh toát, chàng thực không ngờ đến vì sơ ý mà giết hại một thiếu nữ chưa từng quen biết.
Trong võ lâm những cuộc chiến đấu tàn sát xảy ra là thường. Nhưng vụ sát nhân này sinh ra chỉ vì vô ý, dù là người tàn ác bất nhân còn không đành lòng. Huống chi Vi Quân Hiệp không phải là người ác. Chàng mới bước chân và chốn giang hồ, trong lòng đầy chính nghĩa dũng cảm, hoài bão đem sở học của mình làm điều nghĩa hiệp để san bằng những bất bình ở nhân gian, tuyệt không có ý giết người một cách vô lý. Nhưng hoài bão của chàng chưa có cơ hội nào phát triển, thì đã gặp phải việc lỡ tay đánh chết người. Người bị nạn lại là một thiếu nữ diễm lệ, thậm chí tên nàng là gì cũng chưa biết thì lòng chàng ân hận biết đến đâu mà kể!
Vi Quân Hiệp nhảy đến bên thiếu nữ. Trên trán chàng những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu từ từ nhỏ xuống.