Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 57 : Triển Phi Yên chết đi sống lại
Ngày đăng: 13:03 18/04/20
Tình trạng của Triển Phi Yên khiến cho Cần Quân Hiệp cực kỳ kinh hãi. Chàng ôm lấy nàng, la gọi :
- Phi Yên! Phi Yên!...
Triển Phi Yên tuy chưa chết, nhưng hơi thở nàng chỉ còn thoi thóp, ra chiều bạc nhược lắm rồi. Cặp môi nàng thâm lại không còn một chút huyết sắc nào nữa, mấp máy một lúc rồi nói bằng một giọng thều thào yếu ớt :
- Bây giờ Hiệp ca trông tiểu muội... chắc là sợ lắm phải không?... Dù Hiệp ca có muốn tránh đi cũng không kịp nữa rồi. Tại sao tiểu muội lại lâm vào hoàn cảnh này?...
Cần Quân Hiệp lòng đau như cắt. Chàng vội ngắt lời :
- Yên muội đừng nói thế. Chắc chẳng đến nỗi nào đâu.
Hồi lâu, chàng từ từ quay lại hỏi Đường Uyển Ngọc :
- Mẫu thân! Mẫu thân đã thấy chưa? Chính nàng mới là người đã hy sinh để cứu hài nhi.
Đường Uyển Ngọc ngẩn người ra không nói gì.
Cần Quân Hiệp nắm lấy tay Triển Phi Yên. Người chàng run bần bật, hồi lâu mới nói thành tiếng :
- Yên muội!... Tội gì Yên muội không dành linh dược chữa cho mình để gây nên nỗi đau khổ thế này?...
Ngừng một chút chàng nói tiếp :
- Dù tiểu huynh có bị bệnh ngơ ngẩn cũng không quan ngại gì đến tính mạng. Sau này sẽ tìm cách chữa dần cũng chẳng hề chi.
Triển Phi Yên sắc mặt lợt lạt, trên môi thoáng lộ nụ cười, nàng nói :
- Tiểu muội thấy Hiệp ca tỉnh táo lại được là trong lòng thỏa mãn lắm rồi...
Nói tới đây nàng mệt quá, phải ngừng lại lấy hơi thở rồi nói tiếp :
- Tiểu muội còn hối hận... ở chỗ cánh tay phải Hiệp ca...
Cần Quân Hiệp dường như sực nghĩ tới điều gì, vội nói :
- Yên muội! Yên muội bất tất phải nóng nảy... Yên muội đã uống linh dược trong bụng một con ngựa sắt nhỏ, chẳng lẽ không có chút công hiệu gì hay sao? Chỉ cần Yên muội ngăn chặn chất độc để tạm thời chưa phát tác ngay, tiểu huynh sẽ đưa Yên muội đi đến tận bên trời góc biển tìm kiếm danh nhân chữa cho. Tiểu huynh chắc rằng thế nào cũng có người chữa cho Yên muội khỏi được.
Triển Phi Yên từ từ nhắm mắt lại. Nàng nghĩ thầm :
- Nếu mình qua khỏi được, không đến nỗi phải hồn xuống suối vàng ngay tức khắc, chỉ cần sống ở trên thế gian này trong một khoảng thời gian ngắn nữa, há chẳng sung sướng lắm ư?
Nhưng nàng biết rằng đây chỉ là sự mơ tưởng hão huyền. Lão ốm o Đồ Liên Phong là một kỳ nhân biết nhiều hiểu rộng, đã nói ra là phải uống hết linh dược trong tất cả tám con ngựa sắt nhỏ mới có thể cứu vãn được sinh mạng nàng. Lời nói của lão nhất định là đúng, hẳn không còn biện pháp thứ hai nào nữa.
Nghĩ tới đây, nàng lại thất vọng hoàn toàn.
Tuy nhiên Triển Phi Yên thấy Cần Quân Hiệp tha thiết với mình, nàng được an ủi rất nhiều. Cố gượng nở một nụ cười, nàng nói :
- Hiệp ca! Hiệp ca không muốn về Lũng Tây ư? Hiệp ca có thể đưa tiểu muội cùng về được không?
Cần Quân Hiệp nghe nàng hỏi vậy, suýt nữa chàng không nhịn được. Chàng quá đau lòng, giọng nói lạc hẳn đi. Chàng kiếm lời an ủi :
- Đương nhiên là tiểu huynh đem Yên muội đi. Bất luận đi đâu, tiểu huynh cũng quyết định đem Yên muội đi theo.
Triển Phi Yên vẫn nhắm mắt, hơi thở phập phù, hỏi :
- Hiệp ca đi đâu cũng nhất định đưa tiểu muội đi theo cho có bạn ư? Vậy đến lúc tiểu muội tắt hơi rồi, Hiệp ca cũng không liệng xuống chăng?
Cần Quân Hiệp ngẩng đầu lên, để cho mấy giọt lệ chảy ngược về hõm mắt. Những hạt nước mắt nóng hổi đầy tràn cả hai bên mặt. Chàng ráng bật lên mấy tiếng cười gượng gạo, nói :
Cỗ xe vẫn nhằm về phía tây mà đi, và đã qua bao nhiêu ấp lớn, trấn nhỏ để đổi ngựa nhiều lần. Bây giờ Cần Quân Hiệp lựa được một con lương câu chạy nhanh hơn trước nhiều.
Dọc đường chàng dò hỏi những tay danh y. Nhiều người đã chữa cho Triển Phi Yên mà nàng vẫn nằm trơ trong khoang xe không nhúc nhích được chút nào. Sắc mặt nàng vẫn lợt lạt, chỉ có cặp mắt là đảo đi đảo lại được, ra vẻ tinh anh như thường.
Sau đi tới Ngạc Nam, qua một con đường lớn thẳng tắp dẫn vào trang viện Phạm Thư Trai.
Đường Uyển Ngọc ruổi xe đến ngoài cửa trang viện thì ngừng lại.
Bỗng thấy hai vị trang khách ra nghênh tiếp, Đường Uyển Ngọc bộp chộp hỏi ngay :
- Phạm đại hiệp đâu?
Hai vị trang khách vội hỏi lại :
- Hai vị là ai...?
Đường Uyển Ngọc ngắt lời :
- Ta có thể nói là em dâu Phạm đại hiệp.
Hai vị trang khách đưa mắt nhìn nhau tỏ ra không hiểu nhưng cũng dẫn đường cho xe chạy vào.
Xe đi một lúc nữa thì đến một khe suối nước trong. Trên bờ suối bên kia có một người ngồi không nhúc nhích đang bâng khuâng nhìn dòng nước chảy. Người này chính là Phạm Thư Trai. Đường Uyển Ngọc ở bên này bờ suối cất tiếng gọi :
- Phạm đại ca!...
Phạm Thư Trai từ từ ngẩng đầu lên. Lão nhìn thấy Đường Uyển Ngọc và Cần Quân Hiệp liền sửng sốt hỏi :
- Các ngươi đấy ư?
Đường Uyển Ngọc đáp :
- Phạm đại ca! Con người mất hết lương tri đã bị Cần Quân Hiệp đâm chết rồi!
Phạm Thư Trai biến sắc hỏi :
- Thế ư? Trước khi chết... y có nói gì không?
Đường Uyển Ngọc lạnh lùng đáp :
- Y bảo trong thư phòng y có gian mật thất gì đó. Không hiểu trong gian mật thất này có gì kỳ bí hay là y nói nhăng? Y còn bảo nếu Cần Nhật Túy không chết lần ấy thì y cũng phải giết cho bằng được. Lúc lâm tử, y không tỏ vẻ gì hối hận hết. Thiệt là một tên gian ác.
Phạm Thư Trai vẫn lẳng lặng không nói gì.
Hồi lâu Phạm Thư Trai mới lên tiếng :
- Mấy bữa nay ta suy nghĩ rất nhiều, tựa hồ nhị đệ không phải là người tàn ác, chưa chắc y có phải là hung thủ không?
Đường Uyển Ngọc nói :
- Y đã thú nhận hết cả, khi nào còn giả được?
Phạm Thư Trai buông một tiếng thở dài nói :
- Sự đời quanh co khuất khúc khó mà quyết đoán được.
Đường Uyển Ngọc cười lạt một tiếng rồi cùng Cần Quân Hiệp trở gót lên xe. Bà ra roi cho ngựa chạy đi...