Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 58 : Ba lưỡi phi đao
Ngày đăng: 13:03 18/04/20
Phạm Thư Trai nhìn cỗ xe chuyển bánh lướt mau cho đến khi mất hút. Lão vẫn ngồi lại trên bờ suối không nhúc nhích, tựa hồ như muốn tìm kiếm ở trong dòng nước chảy xuôi một điều giải đáp về vấn đề gì rất khó khăn đang quấy nhiễu tâm hồn lão.
Nhắc lại Đường Uyển Ngọc ra khỏi Phạm gia trang rồi, bà lên xe gia roi cho ngựa chạy.
Chẳng bao lâu bức màn đêm từ từ buông xuống, nhưng bà tuyệt không có ý dừng xe lại.
Bà định còn đi lâu hơn nữa. Nhưng mới đi được một lúc, con ngựa kéo xe gầy ốm đã nhọc mệt sùi bọt trắng và thở phì phì.
Đường Uyển Ngọc xem chừng con ngựa không thể chịu đựng được nữa, muốn ngã lăn ra, bà đành giật cương cho ngựa dừng lại.
Lúc xe đang chạy, đầu óc bà cực kỳ rối loạn. Bà định ruổi ngựa chạy thật nhanh để giảm nỗi lòng bối rối mà chẳng ăn thua gì. Bây giờ xe dừng lại, tâm thần bà cũng vẫn hoang mang như trước, không giảm bớt được chút nào. Đường Uyển Ngọc lúc trước chẳng để tâm đến những lời Vi Cự Phu đã nói lúc lâm tử. Bà không tin có điều gì quái dị ở trong thư phòng y, mà cho là y bày ra chuyện đó chẳng qua vì hy vọng muốn sống thêm ít ngày. Nhưng từ lúc bà gặp Phạm Thư Trai rồi thì trái lại, điều đó làm cho bà xao xuyến trong lòng, không tài nào xua đuổi đi được.
Mấy câu hỏi vẫn quanh quẩn trong đầu óc bà.
Nào là :
- Trong gian mật thất chốn thư phòng tại Vi gia trang có điều chi bí mật?
Nào là :
- Trước khi chết Vi Cự Phu đem vụ đó nói ra là có ý gì?
Đường Uyển Ngọc đang suy nghĩ liên miên thì đột nhiên nghe đánh “véo” một tiếng. Một vật gì bay tới trước mặt.
Bà ứng biến cực kỳ mau lẹ. Tay bà đang cầm roi ngựa, xoay ngoắt lại quấn lấy. Bà nhìn rõ vật đó rồi, bất giác cả kinh. Đầu roi ngựa đã quấn được một lưỡi đao trủy thủ dài bảy tấc. Bà hoảng hốt la thất thanh :
- Hiệp nhi! Phải cẩn thận đó.
Cần Quân Hiệp đang ngồi trong khoang xe để trông nom cho Triển Phi Yên. Lòng chàng cũng rối như mớ bòng bong chẳng kém gì Đường Uyển Ngọc. Nhưng chàng nghĩ tới di ngôn của Vi Cự Phu thì ít mà lo sinh mạng của Triển Phi Yên thì nhiều.
Đột nhiên chàng nghe tiếng mẫu thân gọi giật giọng, không khỏi hoang mang, vội thò đầu ra ngoài xem.
Đầu chàng vừa thò ra ngoài khoang xe thì hai tiếng “véo véo” lại rít lên. Hai lưỡi đao trủy thủ sáng loáng phóng tới trước mặt chàng.
Hai lưỡi đao này cùng với lưỡi đao phóng Đường Uyển Ngọc vừa rồi đều do một người phát ra. Nhưng hung thủ đã vận thêm kình lực vào cánh tay, nên hai lưỡi đao lao tới rất mau lẹ và cực kỳ nguy hiểm.
Cần Quân Hiệp vội rụt đầu lại thì hai tiếng “sột sột” vang lên. Hai lưỡi trủy thủ xuyên qua hai làn vách xe hai bên, bắn ra ngoài.
Triển Phi Yên nằm ngay người như khúc gỗ trong khoang xe. Mắt nàng nhìn thấy hai luồng ngân quang lướt qua, nhưng nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nàng giương cặp mắt thao láo lên hỏi :
- Hiệp ca! Có chuyện gì vậy?
Cần Quân Hiệp đáp bằng một giọng trầm tĩnh :
- Yên muội đừng sợ! Đại khái là có kẻ muốn quấy phá mình.
Triển Phi Yên nhăn nhó cười nói :
- Chắc lại là người mà nhị thư tiểu muội đã dẫn dụ đến đây.
Cần Quân Hiệp nghe nàng nói vậy thì biết rằng trong thâm tâm nàng lúc nào cũng oán hận và kinh hãi cô chị thâm độc. Chàng cũng cho là lời suy đoán của Triển Phi Yên không phải hoàn toàn phi lý, nhưng chàng vẫn đáp bằng một giọng thản nhiên :
- Yên muội bất tất phải đa nghi. Hiện giờ tuy mình chưa hiểu là ai, nhưng rồi sau cũng biết.
Chàng lại cất cao giọng hỏi Đường Uyển Ngọc :
- Mẫu thân! Người nào đã đến đó? Họ đã dừng tay chưa?
Cần Quân Hiệp hỏi luôn hai lần mà phía trước xe vẫn lặng lẽ không có tiếng người đáp lại.
- Nếu ngươi còn nhúc nhích thì ta lập tức phóng cây trượng này vào trong xe đó!
Cần Quân Hiệp sực nhớ tơi Triển Phi Yên đang nằm trong xe, chàng lộ vẻ hoảng hốt vội ấp úng hỏi :
- Mụ... mụ là ai?
Mụ già cười lạt đáp :
- Ngươi đã trông rõ y phục ta, chẳng lẽ còn chưa nhận được ra ta là ai ư?
Cần Quân Hiệp bây giờ mới tỉnh ngộ đáp :
- Té ra... bà là... Thúy Y Bách lão bà. Bà chớ phóng trượng vào trong xe vì Triển cô nương đang nằm trong đó. Nàng thật là người đáng thương. Bà còn giết nàng làm chi?
Bách lão bà hững hờ đáp :
- Ta không giết y cũng được, nhưng ngươi phải tự phóng chưởng vào đầu mà tự tử đi.
Cần Quân Hiệp sửng sốt hỏi :
- Sao lại phải làm thế?
Bách lão bà đáp :
- Trong hai đứa chúng bay phải một đứa chết mới được! Nếu không thế thì sao ta lấy được Huyết Hồn trảo?...
Triển Phi Yên nằm trong xe vội la hoảng :
- Quân Hiệp! Hiệp ca chớ nghe lời mụ lão tặc đó nói, còn Hiệp ca đừng nghĩ gì đến tiểu muội nữa!
Cần Quân Hiệp bỗng gầm lên một tiếng quái gở!
Người Bách lão bà lảo đảo mấy cái. Cần Quân Hiệp thấy cơ hội có thể động thủ. Tay trái chàng giơ lên phóng chưởng đánh ra.
Phát chưởng đánh ra một cách đột ngột, thế chưởng lại cực kỳ mãnh liệt. Chưởng phong mạnh như sóng cồn xô tới.
Bách lão bà rên lên một tiếng. Người mụ xiêu đi, té từ trên nóc xe xuống.
Dư lực phát chưởng của Cần Quân Hiệp còn rất mãnh liệt, tiếp tục xô về phía trước, đập mạnh vào một gốc cây lớn đánh sầm một tiếng. Cành cây gãy răng rắc, lá cây rụng xuống lả tả.
Bỗng có tiếng la :
- Úi chao! Nguy rồi!
Ba bốn người từ trên cây ngã lộn xuống đất rồi không một ai dậy được.
Cần Quân Hiệp biết rằng bốn người này toàn là có lòng đen tối. Chúng núp trên cây để chuẩn bị ám hại mình.
Chàng tiến mau lại chui vào khoang xe, ẵm Triển Phi Yên lên.
Triển Phi Yên vội nói :
- Quân Hiệp! Hiệp ca chỉ cử động được một cánh tay trái, nếu còn bồng tiểu muội thì nghênh địch làm sao được?
Cần Quân Hiệp ngơ ngác chưa biết trả lời ra sao, thì sau lưng kình phong rít lên veo véo. Bách lão bà đã vung trượng lên nhằm đỉnh đầu Cần Quân Hiệp giáng xuống.
Cần Quân Hiệp một tay đang ôm Triển Phi Yên, trong lúc khẩn cấp, chàng không kịp đặt nàng xuống. Còn tay phải lại không sao cất nhắc được. Đối với thế trượng ghê gớm này, chàng không còn cách nào chống đỡ.